Hắn ở chỗ Ngọc La Sát đó nghe nói câu chuyện truyền kỳ của đại ca, thật sự có thể nói là nghe đến mức hãi hùng khiếp sợ, phát hiện đại ca sao lại làm việc nguy hiểm như thế hơn nữa còn không phải là việc nguy hiểm bình thường, đều là những việc người bình thường không dám đụng đến, quá dọa người rồi, bây giời hắn đã sớm có lo lắng rồi.
Miêu Nghị lấy tinh đồ ra kiểm tra một lượt, sau khi thu lại tinh đồ phất tay nói:
– Bớt dài dòng đi, cứ đi cùng ta là được, đến nơi rồi đệ khắc biết.
“Ồ!” Bát Giới bất đắc dĩ trả lời, đành phải nhanh chóng theo Miêu Nghị vào chỗ sâu trong tinh không.
Vân Tri Thu bên đó, Miêu Nghị vừa khôi phục pháp lực không bao lâu liền liên hệ ngay, U Minh Chi Địa tạm thời không có chuyện gì, tất cả đều bình thường. Miêu Nghị sợ Vân Tri Thu đang muốn để hắn nhẹ lòng, lại liên hệ với vài người khác hỏi thăm mới biết được ít nhiều cũng có chút chuyện, địa bàn lớn như vậy lại nhiều người như vậy làm sao có thể không có một chút chuyện nào chứ, chỉ có điều đều bị Vân Tri Thu ra mặt ứng phó hết, trước mắt mà nói xác thực là tạm thời không có chuyện gì, trọng nhà bên đó trên trên dưới dưới Vân Tri Thu đều sắp xếp ổn thỏa.
Cùng vì vậy, Miêu Nghị mới quyết định thuận tiện đưa Bát Giới đi làm việc khác coi như là thử thăm dò xem, ngược lại bây giờ Bát Giới lại không tiện ra mặt, không tiện xuất hiện ở U Minh Đô thống phủ.
– Đại ca không đúng, chúng ta đã chạy đến Vị Tri Tinh Vực rồi, chúng ta đang phải đi đâu?
Khoảng chừng một tháng sau, Bát Giới núp ở trong thú túi bị Miêu Nghị triệu ra, trong tay Bát Giới cầm tinh đồ, lộ diện một cái liền kêu lên một tiếng, nhìn đông nhìn tây khắp nơi, bộ dạng kỳ quặc.
Hắn là một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng. Vừa nhìn thấy là Vị Tri Tinh Vực trong lòng liền có chút sợ sệt, không nói rõ được hắn không muốn đi.
Đã đến bước này rồi, Miêu Nghị không định sẽ lừa gạt hắn cái gì nữa, cũng lười dài dòng với tên gia hỏa này, hỏi:
– Đệ biết vì sao Ngọc La Sát có thể bị ta dẫn đến Phong ấn chi địa không?
Bát Giới cười ha ha nói:
– Biết, không phải là bị huynh dùng cái gì mà Tàng Bảo Địa của Nam Vô Môn dẫn dụ đi sao, nữ nhân đó cũng là…
Hắn đang nói bỗng nhiên dừng lại, lén lén lút lút nhìn xung quanh, kinh nghị bất định, nói:
– Đại ca, sẽ không thật sự có cái gì mà Tàng Bảo Địa của Nam Vô Môn đó chứ?
Miêu Nghị gật đầu, nói:
– Không sai chuyện Bảo Tàng bị ta dùng việc của Phong ấn chi địa che dấu, trên thực tế bảo tàng của Nam Vô Môn quả thực là có tồn tại, chỉ là việc đó ta không dám nói với Ngọc La Sát, một khi làm cho dã tâm của cô ta nổi lên, huynh đệ chúng ta sợ là không có kết cục tốt.
– Rất đúng, rất đúng. Đệ nói này đại ca, huynh còn do dự gì nữa, mau lên đường thôi. Tốc độ chậm chạp đó của huynh, huynh cho đệ vào trong thú túi của huynh, đỡ làm chậm trễ huynh chạy đi, chúng ta nhanh lên một chút.
Bát Giới lộ ra vẻ mặt cấp bách, chủ động phối hợp.