Bách Niên cười haha: “Thế nào, đường đường là lão đại trong giới dẫn chương trình, mà không có lấy 1,8 tỷ?”
Phương Tân Minh ngượng ngùng gãi đầu: “Đây không phải là do gần đây bị ngứa tay nên đã đánh bạc hai lần sao? Bây giờ trên người không còn mấy đồng, bên ngoài vẫn còn nợ mấy tỷ nữa. Bách tổng, ông đã đồng ý với tôi, chỉ cần tôi bội ước với giải trí Ức Châu, ông sẽ cho tôi 9 tỷ tiền thù lao, tôi đang đợi số tiền này để cứu mạng mình.”
Bách Niên không nói gì.
Trong phòng yên tĩnh một cách khác thường, bầu không khí trở nên khá kỳ lạ.
Hoa Tưởng Dung ngồi vắt chân, đầu cũng không ngẩng lên, chỉ nhìn vào móng tay của mình.
Cứ như vậy kéo dài gần một phút, Phương Tân Minh sốt ruột hỏi: “Bách tổng, bây giờ rốt cuộc ông có ý gì? Ông đừng im lặng, khiến tối rất sợ hãi.”
Bách Niên rất vui.
Ông ta giả điếc nói: “Phương Tân Minh, tôi có đồng ý với anh chuyện 9 tỷ sao?”
Cái này….
Phương Tân Minh là kẻ lõi đời, vừa nghe thấy câu này là biết đối phương muốn làm gì.
Qua cầu rút ván?
Kéo quần lên là không nhận nợ?
Anh ta có chút tức giận nói: “Bách tổng, ông không thể làm việc như vậy được, rõ ràng ông đã đồng ý với tôi, chỉ cần tôi bội ước, ông sẽ cho tôi 9 tỷ, sao có thể nói mà không giữ lời chứ?”
Bách Niên cười haha: “Đừng nói khó nghe như vậy, không phải chỉ là nói không giữ lời thôi sao, có gì mà không được? Không phải anh cũng đã đồng ý biểu diễn vào đêm hội cuối năm của giải trí Ức Châu sao, không phải cũng như vậy nói mà không làm sao?”
Phương Tân Minh nôn nóng: “Bách tổng, ông đừng ức hiếp người quá đáng!”
Bách Niên nhả ra một ngụm khói: “Tôi cứ ức hiếp người quá đáng đó, thì làm sao?”
“Ông không sợ tôi quay lại giải trí Ức Châu sao?”
“Haha, Phương Tân Minh, anh thật sự xem mình là trò hề sao? Anh đã ở trước mặt từ chối hợp đồng của Giang Nghĩa, bây giờ trở về, với cái tính khí kia của Giang Nghĩa, có cần anh nữa không? Khiêm tốn đi!”
Phương Tân Minh lập tức sững sờ.
Anh ta nói không sai, dựa vào tính khí của Giang Nghĩa, chắc chắn không thể ăn lại cỏ cũ.
Mà Phương Tân Minh và Bách Niên thực ra cũng chỉ là hợp đồng miệng, không có hợp đồng giấy, đương nhiên chuyện này cũng không thể chịu sự bảo vệ của hợp đồng.
Vì vậy, Phương Tâm Minh chỉ có thể ngậm bồ hòn.