Lão vừa rống lên, đệ tử Ngự Thú môn cũng kêu lên theo:
– Bọn ta không phục!
Chu Hoàn và Liễu Thiến nhất tề quay đầu lại. đồng môn đệ tử sau lưng lập tức cùng nhau kêu to:
– Bọn ta không phục!
– Bọn ta không phục!
Trong đại điện dường như quần tình phẫn nộ, cùng nhau phản đối sơn chủ.
Thiên nhi cùng Tuyết nhi có thể nói là lộ vẻ lo âu, nếu tiếp tục như vậy không biết nên làm thế nào cho phải.
Miêu Nghị nghiêm nghị nhìn một lúc, đột nhiên gầm lên:
– Đủ rồi!
Thanh âm chấn động đại điện, trong điện trong nháy mắt yên tĩnh trở lại, Chu Hoàn tiến lên một bước nói:
– Bọn ta ra sức vì Trấn Hải sơn, cúc cung tận tụy, dẫu chết không sờn, nhưng sơn chủ lại vô duyên vô cớ bãi chức chúng ta. Nếu không cho một lời giải thích hài lòng, bọn ta sẽ cùng đi Nam Tuyên phủ thỉnh phủ chủ lấy lại công bằng!
Giải thích? Miêu Nghị lạnh lùng liếc xéo:
– Không phải mới vừa rồi các ngươi đã giải thích rồi sao? Không phải là các ngươi tranh cãi không ngừng thậm chí còn muốn động thủ ở đại điện nghị sự, nói rằng phải là người có tài mới xứng đáng sao?
Liễu Thiến ôm quyền nói:
– Chẳng lẽ sơn chủ cho là chúng ta không có năng lực đảm nhiệm chức này?
– Có năng lực hay không không phải là các ngươi nói ra là đủ, mà phải lấy ra thực lực để chứng minh!
Miêu Nghị quát một tiếng, nhìn mọi người trầm giọng nói:
– Từ giờ trở đi tất cả trở về vạch xuất phát, phàm là người cho rằng mình có năng lực đảm nhiệm chức Hành Tẩu, Chấp Sự và động chủ cũng có thể ghi danh, sau khi ghi danh đấu pháp tỷ thí, người thắng lập tức được nhậm chức, người thua đừng nói suông mình có năng lực gì nữa, tránh qua một bên cho lão tử!
Đám người Chu Hoàn nhất thời không biết nói gì, mới phát hiện vòng vo nửa ngày rốt cục đã rơi vào bẫy.
Nhưng đạo lý đã nói rất rõ ràng, người có tài mới xứng đáng cũng là bọn họ nêu ra, cho dù là chuyện này đến chỗ phủ chủ, kẻ xui xẻo cũng là bọn họ.
Nhưng ai có thể nghĩ tới câu người có tài mới xứng đáng bao gồm bọn họ trong đó, vốn là bọn họ tranh thủ vì đồng môn, bây giờ cũng khó mà nói mình ngoại lệ, không cần phải là người có tài mới xứng đáng, lần này thật sự là rơi vào bẫy rập quá lớn rồi…
Nhất thời ai nấy á khẩu không trả lời được.
Không ít người ngơ ngác nhìn nhau, cũng có thể nói là ngứa ngáy tay chân, lần này mọi người đều có cơ hội.
Hiện trường nhất thời không ai tranh cãi nữa.
– Diêm Tu, Thiên nhi, Tuyết nhi!
Miêu Nghị quay đầu ra lệnh:
– Thu lấy ngọc điệp bổ nhiệm và nhẫn trữ vật của bọn họ.
– Dạ!
Ba người lĩnh mệnh.
Thiên nhi, Tuyết nhi bước xuống bậc cấp, đi theo Diêm Tu tiến tới.
Diêm Tu đã quen với việc thi hành mệnh lệnh của Miêu Nghị, đầu tiên đi tới trước mặt Chu Hoàn, không cao không thấp chắp tay nói:
– Chu Hành Tẩu, làm phiền ngươi giao ra ngọc điệp bổ nhiệm và nhẫn trữ vật được phát.
Ai bảo y đứng ở đầu tiên.
Cơ mặt Chu Hoàn giật giật, đáng tiếc đã nói ra không thể nuốt lời, lúc này chỉ có thể cắn răng nhắm mắt lấy hết đồ trong nhẫn trữ vật ra trước mặt mọi người, sau đó giao ra nhẫn trữ vật và ngọc điệp bổ nhiệm.
Diêm Tu kiểm tra hết thảy không lầm, lại giao cho Thiên nhi và Tuyết nhi, lại đi tới trước mặt Liễu Thiến chắp tay.
Cũng không cần nói gì nhiều, đây là lời của mình chặn họng mình, Liễu Thiến cũng chỉ có thể ngoan ngoãn giao ra.
Người kế tiếp dĩ nhiên là Mao Nhất Phàm.
Ba người còn đỡ, bởi vì ba người tính đi tính lại, dường như Trấn Hải sơn chỉ có ba người bọn họ là tu sĩ Thanh Liên nhất phẩm, lát nữa tỷ thí một phen, đương nhiên sẽ giành lại được chức vị của mình, hơn nữa còn danh chính ngôn thuận, cho nên ba người cũng coi như phối hợp.
Kẻ thật sự oán giận ba người trong lòng lại là mấy vị động chủ tại chức, bọn họ được ngồi lên vị trí này từ trước, lúc nãy không hề nói người có tài mới xứng đáng. Lúc trước vừa tới Trấn Hải sơn đã có thể ngồi lên vị trí động chủ phần lớn là bởi vì có chỗ dựa, được bổ nhiệm trực tiếp.
Mấy vị động chủ chỉ nhìn ánh mắt xung quanh nóng như lửa cũng biết, người có tu vi cao hơn bọn họ không ít, có quá nhiều người muốn ngồi vào vị trí này, sau khi giao ra có quỷ mới biết còn có thể giành được trở lại hay không, bị ba con rùa đen kia hại chết rồi…
Những động chủ này có thể nói là thầm thóa mạ mười tám đời tổ tiên Chu Hoàn một lượt, đồng môn thì đã sao, thóa mạ trong lòng cũng không được sao?!
Từ lúc mới bắt đầu phản kháng tập thể sơn chủ, hô to ‘Bọn ta không phục’, đến bây giờ tập thể giữ vững trầm mặc, ai nấy mưu đồ trong lòng, biến hóa quả thật rất nhanh.