Nhưng hai cái chân này của cô sao có thể so với hai cái bánh xe cơ chứ?
Đúng lúc này, Khương Tuấn lái xe đến.
“Mau đuổi theo Bạch Thư Hân, gọi điện thoại cho bác sĩ Doanh!”
“Được.”
Khương Tuấn không dám do dự, nhanh chóng đuổi theo.
“Khốn khiếp! Cách mạng đời thứ ba mà mày cũng dám cướp, để chị đấy cho mày hối hận vì đã chui từ bụng mẹ ra!”
Bạch Thư Hân quen thuộc phố lớn ngõ nhỏ của thủ đô, nhìn thấy đối phương cũng không đi đường lớn, mà lại xuyên qua hẻm nhỏ.
Cô biết nơi này có một khu nhỏ, nếu đi tắt, nói không chừng còn có thể ngăn lại được.
Bạch Thư Hân cắn răng, tăng tốc độ lên, tạt ngang qua khu nhỏ.
Thời điểm cuối cùng cũng ra khu nhỏ, cũng nhìn thấy sự xuất hiện của cái xe kia, hai người đối mặt mà đến.
Tên chủ xe sửng sốt một hồi, không ngờ rằng cô đi xe đạp điện mà lại nhanh hơn cả xe máy.
Hắn thả tốc độ chậm lại theo bản năng, nhưng Bạch Thư Hân lại vọt lên.
Phịch một tiếng.
Bạch Thư Hân mượn lực quay cuồng xuống dưới, dùng phần lưng tiếp đất, lăn vài cái sau đó lại đứng lên.
Cô không hề quan tâm cổ tay cổ chân đều bị trầy xước, trực tiếp nhanh chóng nhằm về phía hai người.
Hai tên kia rơi xuống đất còn chưa hết bàng hoàng, mặt mũi bầm dập, còn không kịp kêu thảm thiết đã bị Bạch Thư Hân đè tay lên sau lưng, tay còn lại giật lấy túi của mình về.
“Đồ của bà đây mà mày cũng dám cướp à, chán sống rồi phải không!” Đúng lúc này, bảo an của khu vực đến, không chế hai tên đó, đưa đến sở cảnh sát.