Vô số ý niệm hiện lên trong đầu Lâm Hiên, hắn hít một hơi thật sâu rồi vỗ túi trữ vật lấy ra một chiếc nghiên mực nhỏ cỡ vài tấc, đen xì.
Nhìn qua thấy không có gì thần kỳ, nhưng nếu quan sát kỹ lại phát hiện ra tạo hình của nó vô cùng cổ xưa, hoa văn phía trên càng cực kỳ huyền diệu.
Huyền Vũ chân linh nghiễn! Lâm Hiên có được bảo vật này từ Băng Tuyết Thánh Tổ, tuy không phải Tiên Thiên chi bảo, nhưng phẩm chất uy lực cũng không tầm thường.
Lúc này phải đối mặt là thiên kiếp, trước cứ tế ra pháp bảo phòng ngự tất không sai.
Mà thủ đọa của Lâm Hiên đương nhiên không chỉ có thế.
Chỉ thấy hắn há miệng phun ra một đoàn thanh khí, càng huyền diệu nữa là bên trong tựa hồ có một vật gì đó, sau khi thanh khí tản ra hiện rõ thân hình một tiểu đỉnh phong cách cổ xưa.
Linh quyết đỉnh!
Loại vật này đối với những tu sĩ phân thần kỳ bình thường đừng nói là có ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua.
Thực lực Lâm Hiên hơn xa tu sĩ cùng giai rất nhiều, ngoài pháp lực thâm hậu cùng sở học uyên bác ra thì pháp bảo cũng đóng vai trò quan trọng.
Hai kiện bảo vật vừa xuất, Lâm Hiên mặc dù không khí định thần nhàn như bình thường nhưng trên người hắn mơ hồ tán phát ra mấy phần tự tin.
Thiên kiếp đáng sợ thì sao chứ, từ khi mình xuất đạo đến giờ đã trải nghiệm bao gió tanh mưa máu, cửa ải lần này tuy khó nhưng nhất định cũng sẽ vượt qua.
Vừa nghĩ tới đây, tiếng nổ vang làm lòng người run rẩy liên tiếp truyền đến, Lâm Hiên lập tức ngẩng cao đầu nhìn tới hỏa quang chói mắt trên bầu trời.
Nhất thời, hỏa cầu đầy trời rơi xuống như mưa. Mỗi khỏa có kích cỡ không đều nhau nhưng nhỏ nhất cũng phải hơn trượng, thanh thế vô cùng dọa người.
“Tê. . .”
Lâm Hiên hít sâu một ngụm lương khí.
Mặc dù trong lòng hắn sớm đã có sự chuẩn bị với thiên kiếp đáng sợ này nhưng lượt công kích đầu tiên vẫn mãnh liệt vượt ngoài dự đoán ban đầu.
Song kinh ngạc thì kinh ngạc, động tác Lâm Hiên vẫn không hề chậm đi, tay phải lập tức đưa lên chỉ về phía trước: “Đi”
Huyền Vũ chân linh nghiễn chợt lóe hào quang, thoáng cái biến thành hơn trượng che phủ hoàn toàn thân hình Lâm Hiên, đồng thời sương mù đậm đặc cùng hương thơm bút mặc theo đó tỏa ra xung quanh. Không dừng ở đấy, những luồng vụ khí này hóa thành lợi kiếm công kích tới hỏa cầu.
Tiến công chính là cách phòng ngự tốt nhất, những Kiếm khí huyền diệu này chưa chắc đã có thể ngăn trở được hảo cầu nhưng dù sao cũng có thể khiến chúng suy yếu đi ít nhiều.
Oanh!
Sau một khắc, lợi kiếm cùng Hỏa cầu va chạm gây nên vụ nổ chấn động đất trời.
Huyền Vũ Chân Linh Nghiễn uy năng không nhỏ, nhưng Kiếm khí không tạo được hiệu quả mong muốn, đám hỏa cầu trên trời kia vẫn phô thiên cái địa ào ào trút xuống.
“Không tốt!”
Đồng tử Lâm Hiên hơi co lại, hắn vừa nhìn liền biết cho dù là bản thể của Huyền Vũ Chân Linh Nghiễn cũng chưa chắc đã ngăn trở được toàn bộ.
Lông tóc sau lưng Lâm Hiên dựng đứng, mơ hồ cảm nhận được uy hiếp. Nếu trúng phải chiêu này, chưa đến mức vẫn lạc nhưng cũng khó tránh khỏi trọng thương.
Lâm Hiên vô cùng kinh hãi, hắn lập tức biến đổi pháp quyết.
Phốc. . .
Một âm thanh nặng nề truyền ra. Chỉ thấy Linh Quyết đỉnh tỏa xuất quang mang rực rỡ, theo đó là một tầng lục mang bao bọc lấy thân hình Lâm Hiên.
Cả quá trình nói ra thì phức tạp nhưng kỳ thật được hoàn thành trong nháy mắt.
Như vậy hẳn là đủ để ngăn chặn đợt công kích này rồi!
Lâm Hiên lẩm bẩm nói nhỏ. Hắn rất tin tưởng vào uy lực của bảo vật huyền thiên. Tuy nhiên sau một khắc, một màn khó tin đột nhiên xảy ra.
Thứ nữa!
Thế tới cực mạnh của Hỏa cầu tự dưng dừng lại, nhưng không phải tan đi mà huyễn hóa thành hỏa điểu chín đầu, tướng mạo vô cùng hung ác.