– Con trai, đại bá của nó vui mừng không?
Huyết Yêu hé miệng cười, nói:
– Vui mừng chứ, miệng cười đến nỗi không khép lại được.
Ngọc La Sát thở phào một hơi, lại hỏi:
– Phụ thân của nó có vui không?
Huyết Yêu trong lòng hồi hộp một chút, thật đúng là không nhìn ra Bát Giới có ý tứ vui vẻ, thế nhưng nàng vẫn nặn ra một nụ cười, nói:
– Vui!
Ngọc La Sát dường như từ trong phản ứng của nàng phát giác ra cái gì đó, nhãn thần có chút buồn bã.
Lúc trời gần tối, động tình trong nhà mới dừng lại, Huyết Yêu thu dọn lại đồ bên trong rồi mới ôm một bọc tá lót đi ra, Miêu Nghị và Thất Giới đại sư lập tức vây quanh.
Khẽ vạch một góc tã lót ra, lộ ra một gương mặt nhỏ dúm dó, mắt nhắm lại đang ngủ say.
Miêu Nghị thử đưa ngón tay ra sờ vào khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm, cười ha ha nói:
– Vừa rồi còn khóc ầm ĩ tưởng chết người, bây giờ lại ngủ ngon thế này.
Huyết Yêu khẽ nói:
– Vừa rồi phí hết bao nhiêu sức lực mới ăn được chút sữa, ăn no rồi, có thể cũng mệt rồi.
Thất Giới đại sư nói:
– Bên ngoài gió lớn, nhanh bế nó vào đi.
Miêu Nghị vừa nghe vội vàng đắp lại khuôn mặt nhỏ của nó, ở đây không có ai có thể khống chế pháp lực, một khi dính bệnh có thể sẽ phiền phức, hắn còn nhớ tỉ lệ trẻ con của thế tục chết non rất cao, hôm nay tình hình này của mọi người trong tình hình này cũng không khác biệt với người của thế tục nhiều lắm, có chút khẩn trương liên tục gật đầu, nói:
– Đại sư nói đúng, mau đưa nó vào trong đi.
Huyết Yêu lại ôm đứa bé đi đến bên cạnh Bát Giới ra hiệu bảo hắn bế nó, nhìn một chút.
Nhìn thấy khuôn mặt dúm dó nhỏ bé của nó, trong lòng Bát Giới nói không rõ là tư vị gì, may mà mặt của hắn bị đánh cho sưng lên rồi, cũng không dễ nhìn ra được cái gì, bằng không đoán chừng lại phải chịu đòn nữa.
Dù sao cũng đã trải qua linh khí rèn luyện thân thể, Ngọc La Sát khôi phục rất nhanh, mấy ngày sau là đã khôi phục như bình thường rồi, vì vậy liền ôm con đi dạo ven hồ vẻ mặt rất yêu thương.
Tên của đứa bé là lúc đầy tháng Thất Giới đại sư đặt, lúc đặt tên cho đứa nhỏ. Thất Giới đại sư chỉ vào trái tim của mình, lại chỉ vào ngôi nhà nhỏ trên mặt hồ trong veo, đặt tên là Trương Tâm Hồ. Cái tên này Ngọc La Sát rất vừa ý, liền bái tạ.
Còn về Bát Giới, Miêu Nghị cũng không canh chừng chặt như vậy nữa, ngược lại thỉnh thoảng còn thúc giục hắn đến thăm hai mẹ con họ.
Còn về thái độ của Bát Giới đối với Ngọc La Sát, vẫn luôn không lạnh không nóng, mãi cho đến một ngày Ngọc La Sát đang ở trong nhà gỗ nghỉ ngơi một đêm, mới thấy trên mặt Bát Giới có ý cười, bắt đầu cùng Ngọc La Sát có nói có cười, cũng thử bắt đầu đón nhận đứa trẻ đó, thỉnh thoảng có thể thấy hắn ôm đứa bé đi dạo quanh hồ.
Thời gian vui vẻ không bao lâu, tâm tư nặng nề lại đặt ở trong lòng mọi người, đối với Miêu Nghị mà nói.
Ngọc La Sát trừ hay không trừ là một vấn đề nan giải, hắn kết luận Ngọc La Sát có ý niệm mượn đứa trẻ để bảo vệ tính mạng, cho nên không có khách nào khẳng định Ngọc La Sát có thể nhìn thấy, nể mặt đứa trẻ này mà dừng tay không, một khi sông không còn cầu nữa, hậu quả đó Miêu Nghị ngàn vạn lần cũng gánh không nổi, thực sự không được, đứa bé phải giữ, người lớn không thể giữ!
Tiếp đó thời kỳ của Đại Trận Thất Cấm càng ngày càng đến gần, Miêu Nghị, Bát Giới, Ngọc La Sát ba người có liên quan trong đó trong lòng càng ngày càng áp lực, đều biết có vài kết quả sớm muộn cũng phải đối mặt.
Tính toán thời gian chỉ còn lại một tháng. Miêu Nghị đem mấy người ngoại trừ Ngọc La Sát ra toàn bộ đều mời đến ngoài thung lũng thương lượng việc rời đi. Sau khi nghe xong thái độ của Thất Giới đại sư, Miêu Nghị nhíu mày, hỏi:
– Đại sư thật sự muốn ở lại ư?
Thất Giới đại sư than thở nói:
– Nếu như ở đây không có người trấn áp, lại không biết có bao nhiêu người sắp phải táng mệnh dưới phạm âm sách mạng của Yêu Tăng Nam Ba, thí chủ chưa tận mắt chứng kiến tình trạng bi thảm đó không làm sao có thể tưởng tượng được.
Đối với điểm này, Huyết Yêu có thể nói là được lĩnh hội rất sâu, cho dù nàng đã quy y cửa phật nhiều năm, nhớ lại năm đó chịu phạm âm sách mệnh khống chế làm việc, vẫn không lạnh mà run.
Miêu Nghị biết việc liên lụy đến mạng người này lão hòa thượng sẽ vô cùng cố chấp, cũng có thể nói là bảo thủ, nhưng hắn vẫn tận lực khuyên răn, nói:
– Đại sư không thể nào ở lại đây trấn thủ cả đời được.