Hiên Vũ Ngọc Nhi lần đầu đến Bắc Lương, đô thành phồn hoa nhộn nhịp, hoàn toàn không chết chóc u ám như trong lời đồn ở Đại Lương.
Suốt dọc đường, nàng đã nghĩ rất nhiều, phần lớn là củng cố quyết tâm, nhờ Thiên Minh ca ca xuất binh giúp nàng, tuy không phân rõ đúng hay sai, nhưng nàng biết, đây là việc duy nhất mình có thể làm, cũng là việc duy nhất nàng muốn làm, bởi nàng thực sự không cáng đáng nổi việc gánh vác cả Đại Lương.
Sáng hôm sau, trong buổi nghị triều, Hiên Vũ Ngọc Nhi bước vào hoàng cung Bắc Lương.
“Xin mời công chúa Đại Lương…”, thị vệ trước cửa đại điện hô lớn.
Hiên Vũ Ngọc Nhi mặc cung phục, tà váy trải dài, tóc đen vấn cao, khí chất cao quý tỏa ra, nàng từ từ tiến vào đại điện, từng bước trang nhã mà hiên ngang.
Lãnh Thiên Minh đã nhìn thấy nàng, còn nhớ lần đầu phân ly, Hiên Vũ Ngọc Nhi vẫn giống như một cô bé, chỉ trong thời gian ngắn, gương mặt nàng đã có thêm mấy phần tiều tụy, khiến hắn cảm thấy có chút xót xa.
“Tham kiến Bắc Lương vương”.
“Ừm, bổn vương thay mặt Bắc Lương hoan nghênh công chúa”.
Dù sao cũng đang ở trong triều đường, những lễ tiết vẫn không thể bỏ.
“Có cơ hội đến đô thành Bắc Lương, ngắm nhìn thành trì phồn hoa nhất đất nước, ta vô cùng vui mừng”.
Câu nói không đầu không cuối vừa rồi của Hiên Vũ Ngọc Nhi khiến Lãnh Thiên Minh không biết phải nói gì, chỉ đành hỏi: “Không biết công chúa lần này tới có chuyện gì?”