Việc này Lý Khánh An không ngờ đến. Hắn trầm ngâm một lúc bèn hỏi: “Vậy Thánh thượng có đưa ra ai không?”
Lý Dự lắc lắc đầu: “Sáng hôm qua vừa nhắc đến việc này, nhưng chiều Dương Quốc Trung liền đã để ra người hắn chọn, hắn kiến nghị để An Lộc Sơn kiêm nhiệm Hà Đông Tiết độ sứ.”
Lòng Lý Khánh An giật thót. Trong lịch sử quả thật do An Lộc Sơn kiêm nhiệm Hà Đông Tiết độ sứ. khiến hắn sở hữu quân quyền ba trấn, để rồi cuối cùng tạo phản.Quyền hạn của Hà Đông Tiết độ sứ thế nào cũng không thể để hắn đoạt đi. Điều này bất lợi với hắn.
“Vậy phương án của mọi người thì sao?”
“Trương Quân đề nghị Phong Thường Thanh tiếp nhiệm. Vương Củng thì kiến nghị Phu Mông Linh Sát đến kế nhiệm.”
Lý Khánh An không khỏi cười nói, cùng là quan lớn An Tây, Phong Thường Thanh đương nhiên là ứng viên của Cao Tiên Chi. Phu Mông Linh Sat nhiệm An Đông phó đô hộ cũng là một chức nhàn, không biết lúc nào đã câu kết được Vương Củng. Lúc này. đầu hắn bỗng lóe lên một đề nghị, liền cười nói: “Ta lại có một ứng viên, điện hạ có thể suy ngẫm về hắn thử.”
“Đại tướng quân cứ nói!”
Lý Khánh An từ từ nói: “Phải tìm một người điện hạ dễ khống chế. mà người này phải xuất tự An Tây, và cũng rất quen thuộc với Hà Đông.Hắn vốn dĩ là đối đầu với ta. nhưng hắn hiện nay tương đối thất ý,điện hạ đoán được là ai chứ?”
Lý Dự nghĩ nghĩ một lúc nói: “Không lẽ là Lộ Châu trưởng sứ Trường Thiên Lý.”
Lý Khánh An gật đầu: “Chính là hắn!”
Lý Dự có phần do dự: “Người này vốn thuộc Vương đảng, hơn nữa lại từng là đối đầu của tướng quân, giờ đề nghị hắn. có phần không thích hợp lắm đấy chứ.”
“Không!Không! Hắn về danh nghĩa đối đầu với ta. thực tế hắn hận Cao Tiên Chi thấu xương, hơn nữa Thánh thượng sẽ rất vui mừng nếu bên cạnh điện hạ có một người quan hệ không tốt với ta. Hắn trước tuy thuộc Vương đảng, nhưng hiện giờ hắn chắc đã sửa đổi lỗi lầm. Có người này làm Hà Đông Tiết độ sứ sẽ là một chi viện lớn mạnh của điện hạ.”
Lý Dự lẩm bẩm: “Để ta suy ngẫm lại đã! Để ta suy ngẫm lại đã!”
“Điện hạ! Vậy thần xin cáo lui trước.”
Sáng sớm hôm sau, xe ngựa của Lý Khánh An đã từ từ dừng lại trước cửa phủ Độc Cô, việc đấu đá nhau tại Trường An khiến hắn đã đủ chán rồi, hắn đang định sẽ cho mình một ngày nghi phép, dẫn mỹ nhân đi trang viên du hí.
Hắn vốn định chỉ đưa mỗi mình Minh Nguyệt đi, như thế, trong chiếc xe được hắn che chắn kỹ càng này chắc có nhiều việc hay ho lắm đây. chỉ là không ngờ, cô em vợ này lại không biết điều cứ thế đòi đi làm kỳ đà. khiến giấc mộng đẹp của hắn bị vỡ tan.
Tỷ muội Minh Châu, Minh Châu đã đợi trước cửa phủ từ lâu. Bọn họ mỗi người tay dắt một cái túi nhỏ, trong đấy có cơm trưa Minh Nguyệt chuẩn bị, khi xe ngựa của Lý Khánh An vừa dừng lại, Minh Châu đã reo hò xông lên. cửa xe vẫn chưa mở, nàng đã vội vàng gõ cửa ầm ầm: “Lý đại ca. mau mở cửa đi!”
Lý Khánh An đau đầu mở cửa ra, Minh Châu đã vội leo lên. Hắn khẽ giọng oán trách: “Tiểu nha đầu. dám phá hoại việc tốt của ta!”
“Hí hí! Dầu sao thì huynh với tỷ cũng chỉ vài ngày nữa thôi mà!”
Minh Châu cười hí hí leo lên xe, nhưng lại thủ thỉ với hắn: “Huynh nghĩ muội ngốc ư? Nếu muội không theo đi, mẫu thân có chịu để tỷ tỷ một mình đi với huynh sao? Việc này mẫu thân nói một câu là xong. hiểu chưa? Anh binh nhị gia của ‘ta!”
Ba chữ “binh nhị gia” bỗng làm Lý Khánh An nhớ lại tiểu nha đầu hoạt bát của mấy năm về trước. Trong lòng hắn bỗng chốc vui vẻ hẳn. hắn vỗ đầu cô nàng cười nói: “Kỳ thực ta rất thích muội, muội có thể đi theo, ta cũng rất vui.”
“Thích?”
Minh Châu bỗng chốc ngượng ngạo, mặt ửng đỏ.Bóng dáng chạy xồng xộc lên xe như hổ báo lúc nãy của nàng biến đâu mất. Nàng kéo kéo lại áo váy, nho nhã ngồi xuống bên cửa sổ. Phen này Lý Khánh An lại càng đau đầu hơn nữa.
Lúc này, Minh Nguyệt đỏng đảnh đi đến. Có lẽ do đi ra ngoài dạo, hôm này nàng ăn mặc giản dị hơn ngày thường, chỉ bận chiếc váy màu hồng đào, chân váy cũng không quá dài, không lê đất như mọi khi. Trên mặt nàng phủ một lớp phấn nhạt, tóc búi rất chặt, trên đấy nghiêng nghiêng cắm một cây trâm bích ngọc. Mày cong bán nguyệt,mắt tựa thu thủy, môi đỏ nhẹ chấm càng tôn vẻ yểu điệu duyên dáng, dịu dàng thanh thoát. Đây cũng là lần đầu tiên Lý Khánh An nhìn thấy Minh Nguyệt trang điểm nhẹ, trông nàng như một mỹ nhân tao nhã, lại như hoa phủ dung phủ hơi sương, khiến hắn không khỏi ngơ ngẩn ngắm nhìn.
“Lý Lang!”
Minh Nguyệt khẽ giọng trách. Lý Khánh An cười ha hả: “Không có gì. ta vừa nghĩ một việc, nên thất thần một lúc.”
Minh Châu bụm miệng, thò đầu ra ngoài xe ngó nghiêng, rồi lại quay đầu lại vẫy tay nói: “Các muội đều đi đi! Trong xe rộng lắm đều có thể ngồi được!”
Thấy từ trong cửa có hai nữ tử tay cầm hành trang đi ra. hắn bỗng chốc như quả bóng xì hơi. đấy chính là cặp bảo bối của hắn. tỷ muội sinh đôi Như Thi Như Họa.
Hai tỷ muội hơi ngượng ngùng đi đến trước mặt Lý Khánh An thi lễ: “Đại ca. bọn muội vốn không định đến. nhưng đại tỷ cứ ép bọn muội đến.”
“Haiz! Nói gì thế này, mọi người cùng đi không phải vui hơn nhiều sao?”
Lý Khánh An lại nhìn nhìn ngoài cửa có phần kỳ quái hỏi: “Vũ Y đâu? Sao nàng ấy không đến?”
Như Thi và Vũ Y thân nhất, nàng vội trả lời: “Vũ Y tỷ nói tỷ ấy vừa viết một khúc nhạc mới. vừa có cảm hứng. lần sau mới đi chung chúng ta.”
Trong lòng Lý Khánh An hiểu rõ, với cá tính cao ngạo của Vũ Y, nàng quả thực sẽ không đi. hắn có nói nhiều cũng thế thôi, liền quay sang nói với mọi người: “Được rồi. đường còn xa. mọi người mau lên xe đi!”
Minh Nguyệt dẫn tỷ muội Như Thi Như Họa lên xe, trong xe rộng rãi khiếu hai chị em ồ lên kinh ngạc: “Đại ca. chiếc xe ngựa này của huynh đúng là một căn phòng di động!”
Như Họa còn phát hiện bên trong có một cánh cửa nhỏ. nàng hiếu kỳ mở ra thì thấy trong đấy lại là hai dãy giá sách, được đặt đủ loại sách. Trên sản được trải một lớp thảm dày, có thể ngủ. Nàng bỗng nhiên nhìn thấy sau cửa có một một chiếc thùng rỗng, không khỏi chặc lưỡi vội đóng cửa lại.
Bốn nàng ngồi quanh chiếc bàn nhỏ, còn Lý Khánh An thì ngồi một bên cười mỉm nhìn bốn cô gái xinh đẹp này.
Trong lòng hắn bỗng nảy sinh ra ý nghĩ, vì sao mình không cho làm một bộ mạt chược. thế không phải vừa đủ một bàn ư?
Lúc này, trong xe đột nhiên hơi sốc, xe ngựa đang từ từ xuất phát. “Oa!” Minh Châu vội lấy cái túi nhỏ nàng mang theo, năm cây xư bồ (* Một loại trò chơi tựa như xúc xắc.) rơi xuống bàn. nàng liền cười nói: “Có muốn đánh bạc không nào?”
Như Họa vỗ tay cười nói: “Ta đang hối hận là đã không mang xư bồ theo đây! May mà ngươi có mang theo, được, vậy chúng ta cùng chơi.”
Minh Nguyệt bĩu môi: “Muội suốt ngày rủ bọn bạn mình đánh bạc còn không đủ? Giờ vẫn không chịu ngồi yên ư?”
Minh Châu nhìn chị mình lật tẩy mình trước mặt Lý Khánh An không khỏi hạ giọng giải thích: “Không phải dọc đường buồn lắm sao? Phải đến tận huyện Vị nam lận!”
Minh Châu cũng chả thèm nói với muội muội mình thêm, nàng đứng dậy mở cửa nhỏ: “Tỷ đi đọc sách đây, Lý Lang, huynh có những sách gì vậy?”
Lý Khánh An thừa cớ đi vào theo, đóng cửa xe lại. hắn ôm chằm lấy nàng từ phía sau. Minh Nguyệt hoảng quá vội khoát tay chỉ chỉ bên ngoài. Nhưng Lý Khánh An cũng chăng thèm để ý chi. hắn cứ thế mà đưa môi mình hôn nàng. Minh Nguyệt không dám lên tiếng, cứ thế vừa chiều vừa thẹn cho hắn sàm sỡ được một phen.
“Lý đại ca. huynh đến tính điểm đi!” Minh Châu ở bên ngoài phá đám la toáng lên.
“Được rồi. mau đi đi!”
Minh Nguyệt đẩy nhẹ hắn ra. nàng kéo lại áo quần, mặt đỏ bừng trách yêu: “Huynh cứ toàn xảo huyệt thừa, sau này muội không đi ra theo huynh nữa.”
“Ha ha! Minh Nguyệt nàng thích đọc sách gì. ưm? Tôn Tử binh pháp hay Trang tử?”
Minh Châu và Như Hòa bên ngoài ôm bụng cười um lên. Như Thi thì tương đối biết điều hơn. nàng chỉ suỵt một tiếng nhỏ, khoát tay nói: “Đi ra nào!”
Minh Châu và Như Họa vội ngồi dậy, ngoan ngoãn nhìn ra ngoài cửa sổ. Cửa đã được mở, Lý Khánh An bước ra. cười nói: “Sao, đang chờ huynh đấy à?”
“Có mỗi ba muội chơi, không người tính điểm làm sao chơi được.”
“Được! Ta sẽ tính điểm cho các muội. cứ chơi hết mình, thua thì ta chịu, thắng thì các muội lấy. ”
Lý Khánh An ngồi xuống, một tay nắm lấy năm cây cờ. Xư bồ là một loại cờ dùng để đánh bạc vào đời Đường, được làm bằng gỗ xư. nên gọi là xư bồ.Cách chơi là mỗi lần ném năm cây cờ cùng lúc, và cũng vì thế gọi là trò chơi ngủ mộc. Năm cây cờ này có hai đầu ném nhìn tròn, giữa bằng trong như quả hạnh nhân dẹt. Mỗi lần ném sẽ có hai mặt. mặt trắng và mặt đen. Mặt đen về nhìn con trâu, mặt trắng vẽ hình con gà hoang. Lúc đánh, sẽ cùng ném nặm con cờ này ra. căn cứ vào số tổ hợp có được của năm con cờ này để tính điểm: “thể (màu)”là chỉ năm con cùng màu đen. mà “lô” là thể cao nhất; bốn đen một trắng là “trĩ”, là thể chỉ thua “lô”. Dân gian Trung Quốc có câu “hô lô hát trĩ” chính là điển tích từ đây, để chỉ việc bài bạc.
Xư bồ còn có thể dùng để chơi cờ, rất ư phức tạp. ở đây tác giả cũng không giới thiệu nhiều nữa. Vào đời Đường, xư bồ là một trò chơi già trẻ lớn bé đều thích, mức độ được ưa chuộng của nó cũng giống mạt chược thời nay. Mọi người cùng tụ lại ăn uống, ăn xong người trẻ tuổi đi ném lọ, người lớn tuổi thì ngồi lại với nhau chơi xư bồ. người đời Đường thích đánh bạc, từ dân gian đến đình. Như Lý Long Cơ thì thường ngồi lại chơi bạc uống rượu cùng bốn tỷ muội Dương gia. mà Dương Thiếm mới vào Kinh thì đứng một bên nhìn, hắn là cao thủ món này, nên đầu tiên đã thắng được sự tín nhiệm của Lý Long Cơ từ bàn cờ bạc.
Trong xe ngựa, ba tiểu nương kéo tay áo lên. lộ ra sáu bàn tay trắng nõn tựa ngọc ngà. ai ai cũng ánh mắt căng thẳng. Minh Châu mặt hồng hào sáng ngời. nhìn chằm chằm vào nhưng cờ xư bồ đang xoay chuyển la to: “Lô! Lô! Lô!”
Minh Nguyệt thì nửa tựa vào nệm đọc sách, đôi mắt xinh đẹp của nàng bất giác lại lén nhìn về hướng Khánh An. trong lòng không ngừng nghĩ về ngọt ngào trong phòng sau xe vừa rồi.
Xe ngựa vẫn nhanh chóng phóng ra khỏi Kinh thành, đi về hướng huyện Vị nam.