Chỉ là khôi lỗi cũng không bị chặt thành vài đoạn như trong tưởng tượng. Khí thế của hai thanh đao kiếm không tầm thường nhưng dù sao cũng do độc huyễn nguyệt biến hóa thành. Chúng vừa tiếp xúc với cơ thể khôi lỗi liền hóa thành hai luồng khói đen chui thẳng vào bên trong.
Độc huyễn nguyệt quả thực lợi hại nhưng chỉ có tác dụng với sinh vật có tính mạng mà thôi. Khôi lỗi vốn là vật chết, độc có mạnh hơn nữa thì làm được gì chứ?
Một kích tất sát mà Atula vương xếp đặt nơi này khi dùng trên người nó lại nhẹ nhàng như cơn gió thoảng qua, bị hóa giải mất tiêu.
Khôi lỗi một đường tiến tới bên cột đá.
Cây cột đá dài hơn một trượng, không biết do chất liệu gì chế thành. Lâm Hiên có chút chần chờ, sau đó thao túng khôi lỗi đấm một quyền lên trên cột đá.
Oanh!
Tiếng nổ lớn truyền ra, bụi đất tung bay bốn phía. Khôi lỗi có thực lực nguyên anh kỳ, một quyền đánh ra ít nhất có lực mấy chục ngàn cân nhưng cột đá vẫn vững như bàn thạch, một chút rung động cũng không có.
Lâm Hiên thấy thế thì chẳng ngạc nhiên chút nào, hắn vốn chỉ muốn thăm dò một chút mà thôi, nếu thực sự xảy ra chuyện gì mới là kỳ quái.
Tiếp đến, Lâm Hiên thao túng khôi lỗi thử qua vài cách nữa nhưng đều vô dụng, muốn nói không nhụt chí là giả.
Song Lâm Hiên biết, muốn đạt thành quả phải chịu vất vả gian nan, huống hồ để đến được chỗ này đã phải mất rất nhiều công sức, sao có thể vừa gặp phải chút trắc trở liền buông tha. Lâm Hiên thao túng khôi lỗi tiếp tục đi vòng quanh cột đá.
Vất vả sẽ thu được thành quả, không biết khôi lỗi đánh bậy đánh bạ thế nào, từ cột đá truyền ra tiếng nổ ầm ầm rồi sụp đổ.
Cuối cùng Lâm Hiên cũng giải được câu đố này. Quá trình nhìn như có vẻ đơn giản nhưng để làm được thật không dễ dàng chút nào. Tài liệu chế tạo cột đá đặc thù mà trọng lượng của nó chẳng hề nhẹ. Những tu tiên giả bình thường không thể làm nó chuyển động được, may mắn là Lâm Hiên xuất ra khôi lỗi lực lớn vô cùng mới đáp ứng được yêu cầu ấy, chứ không thì…
Theo cột đá đổ xuống, một cái động lớn liền xuất hiện trong tầm mắt. Động này sâu không thấy đáy, ẩn ẩn có gió lạnh quét qua. Dẫn xuống bên dưới là một dãy bậc thang bằng đá không biết kéo dài tới đâu.
Nếu Lâm Hiên tự mình đi vào thì hắn còn có chút chần chờ, nhưng hiện tại có thể thao túng khôi lỗi đi trước dò đường nên không việc gì phải cố kỵ.
Nằm ngoài dự đoán của Lâm hiên, thông đạo này rất ngắn, mới đi vào chừng hơn mười trượng liền thấy phía trước xuất hiện ánh sáng. Bước chân Lâm Hiên nhanh hơn, không lâu sau, xuất hiện trước mắt hắn là một gian thạch thất nhỏ.
Gian phòng chỉ đặt một bàn một ghế, trên mặt bàn bày chiếc hộp ngọc nhỏ.
Bảng thể Lâm Hiên tuy ở ngoài nhưng thông qua phân hồn trên người khôi lỗi nên cũng chẳng khác gì mình đích thân đến. Hắn không chút do dự cầm lấy hộp ngọc.
“Xoạch” một tiếng liền mở ra, ánh vào tầm mắt hắn là chiếc thủ trạc xinh xắn tinh xảo, kiểu dáng không tầm thường, rõ ràng là đồ trang sức của nữ tử.
Lâm Hiên không nhìn ra vật ấy có gì bất phàm. Đừng nói là tiên thiên linh bảo, thậm chí pháp bảo cũng không phải.
Khôi lỗi cầm thủ trạc trong tay xem xét một hồi mà cũng không tìm ra mánh khóe gì. Song hắn lại thấy trên hộp ngọc có mấy chữ nhỏ: “Tu La Thất Bảo”.
“Tu La Thất Bảo!”
Lâm Hiên khẽ nhắc lại lần nữa, nhưng vẫn không hiểu được có gì kỳ lạ. Song hắn có thể khẳng định được hai điều.
Thứ nhất, đưa đi món lễ vật nhỏ để đổi lấy bảo vật. Thứ hai, Thanh Nhàn Tôn giả thiên tân vạn khổ cũng vì muốn có được cái thủ trạc (vòng tay) ấy.
Chỉ tiếc mình không biết lai lịch của nó, nhưng Lâm Hiên cũng không vội, cứ chậm rãi nghe ngóng là được.
Hắn thao túng khôi lỗi tinh tế tìm tòi khắp gian thạch thấy một hồi, xác định không bỏ qua thứ gì mới mang theo thủ trạc rời đi.