– Không sao, ngươi nghĩ cách phái giải trận pháp này, ta đồng ý với điều kiện của ngươi cũng giống như thực hiện hứa hẹn.
Hắn nhìn chằm chằm Miêu Nghị không buông, là bởi vì hắn nhìn ra được Miều Nghị mới là người có thể có quyền quyết định ở đây, tên hòa thượng hỗn đản trẻ tuổi kia sổ sách của ai cũng không bán, liền bán cho Miêu Nghị.
Miêu Nghị cúi ngươi nhặt một hòn đá lớn, than thở nói:
– Ngươi nghĩ nhiều rồi, hỏi ngươi việc của trận pháp chỉ là muốn xác nhận một chút trận pháp này có thể vây khốn ngươi dài lâu hay không, hôm nay biết ngươi không có cách nào dễ dàng thoát thân, ta cũng yên tâm rồi.
Dứt lời liền ném viên đá trong tay vào bức tường của chùa.
Quang!
Đông! Tiếng chuông trong chùa nổ vang.
“A”. Yêu Tăng Nam Ba phát ra một tiếng kêu thảm thiết, ôm đầu lảo đảo lùi về phía sau.
– A di đà phật!
Thất Giới đại sư và Huyết Yêu cùng nhau thở phào nhẹ nhõm, chắp tay nói với Miêu Nghị một tiếng, rồi lại cùng nhau ngồi xếp bằng xuống, cùng cao giọng tụng kinh áp chế.
Hai người lúc đầu sợ không ít, còn cho rằng Miêu Nghị thực sự muốn nghĩ cách thả Yêu Tăng Nam Ba ra.
Mấy ngày sau, liền ở trên đỉnh núi bên trên chùa, Bát Giới lại dựng cho Miêu Nghị một ngôi nhà băng gỗ.
Tạm thời rời trận pháp còn chưa đến ba năm, trong lúc ở chỗ này, Miêu Nghị cũng không giống như Bát Giới sống những ngày như thế, chỉ ngồi xếp bằng tu luyện.
Mặc dù không thể thi pháp tu luyện, nhưng hành công thổ nạp hấp thụ thiên địa linh khí vẫn có thể làm được, có thể tiến lên một chút cũng là một chút.
Hắn cũng thường xuyên đi xung quanh núi để rèn luyện thân thể của mình, thác nước trong núi hoặc trong dòng nước xiết, một thanh mộc thương ngoan luyện.
Nhưng Bát Giới lại rất tiêu dao khoái hoạt, mượn danh nghĩa có khả năng nâng cao tu vi để lừa gạt Miêu Nghị, gần như cả ngày găn bó keo sơn với Ngọc La Sát.
Hai người thường xuyên cùng cưỡi một con ngựa thong dong khắp nơi, ngồi trong đồng cỏ bao la cả ngày, trên núi cao ôm nhau nhìn nhật nguyệt sao trời, trong sóng biếc người nùng ta nùng.
Ngọc La Sát gần như mỗi một ngày đều ở trong lòng Bát Giới mang theo khuôn mặt thỏa mãn và hạnh phúc ngủ thiếp đi, Bát Giới lời ngon tiếng ngọt, Bát Giới đưa cô ta đi thong dong khắp nơi, Bát Giới bỏ cả bách hoa chỉ vì một mình cô ta mà mở ra, Bát Giới dành hết các loại sủng ái trên người cô ta.
Ngọc La Sát cảm thấy bản thân mình sống nhiều năm như vậy, từ trước đến nay chưa từng vui vẻ, sung sướng và hạnh phúc như vậy, thời gian hơn một năm ngắn ngủi qua đi, là cả đời này của cô ta vĩnh viễn cũng khó mà có thể quên được, những ngày tháng vô lo vô nghĩ vừa tỉnh ngủ mở mắt ra đã nhìn thấy Bát Giới vì mình mà bận rộn, chuẩn bị ăn uống, khiến cho cô ta thực sự không muốn rời khỏi nơi này, thật sự muốn tiếp tục ở đây vô lo vô nghĩ chung sống với nam nhân này.
Cuối cùng có một ngày, sau khi hoan lạc Ngọc La Sát lõa thể cùng với Bát Giới nằm ôm nhau tay vuốt ve mặt của Bát Giới, nói ra những lời trong lòng mình muốn nói:
– Bát Giới, chúng ta không đi, ở lại đây có được không? Cái gì mà Ngọc Diện Phật đó ta không làm nữa, ta ở lại đây hầu hạ chăm sóc chàng cả đời, ở lại đây cùng chàng làm một cặp phu thê cả đời, có được không?
Bát Giới liếc mắt nhìn cô ta nói:
– Nói nhảm cái gì đây, nơi quỷ quái này nàng không cảm thấy vô vị sao? Hơn nữa, quan hệ này của chúng ta không thể để sư phụ và đại ca ta biết được. Còn có mơ tưởng đẹp như vậy cũng vô dụng, nàng không phải nói Thiên Đình bên đó phái ra lượng lớn nhân mã đang lục soát ở đây sao? Cứ như bọn họ tìm kiếm, sớm muộn cũng có một ngày tìm đến đây, lúc đó muốn ở lại cũng không ở được nữa, không bằng sớm rời đi.
Ngọc La Sát không nói gì, đưa đầu tóc tai bù xù dính sát vào ngực Bát Giới, lẳng lặng nghe nhịp tim đập của hắn.