Hai tên cao thủ còn lại thấy thế thì đều lộ vẻ hoảng sợ, chân vốn đã định lao về phía kiếm khách Ảnh Tử bỗng khựng lại giữa chừng.
Gã cao thủ vừa bị kiếm khách Ảnh Tử chém đút lìa tay chính là người có thực lực mạnh nhất trong số họ.
Ngay cả người mạnh nhất cũng đã bị đối phương chém đứt một cánh tay chỉ với một chiêu kiếm, bọn họ còn lao tới thì khác gì chịu chết?
“Uỳnh!”
Đúng lúc này, một tiếng va chạm trầm đục vang lên, một bóng người trung niên bay vụt ra xa hơn chục mét, thân mình nặng nề nện vào núi giả bên cửa trang viên Mục phủ.
Gã đàn ông trung niên bị đánh bay kia chính là Khương Nham.
Mục thành chủ vẫn ngồi yên ổn trên xe lăn, sắc mặt bình thản, như thể người vừa trải qua một cuộc chiến đấu kịch liệt như thế không phải ông lão vậy.
Khương Nham lồm cồm bò dậy, sắc mặt trăng bệch ra, khóe miệng tràn máu tươi.
Ông ta nghiến răng nghiến lợi nói: ‘Lão già khốn kiếp! Ông dám đánh tôi bị thương à!”
Mục thành chủ lạnh nhạt bảo: “Không chịu nhận thua à?”
Khương Nham hít sâu mấy hơn, nỗ lực lấy lại tỉnh táo, điều này quả thực là một nỗi sỉ nhục to lớn đối với ông ta.
Đường đường là người của nhà họ Khương, một gia tộc Cổ Võ có tiếng, ông ta đã khi nào phải chịu nỗi nhục thế này?
Lần này ông ta dẫn theo ba cao thủ tới Mục phủ đòi người, kết quả, mình thì bị đối phương dễ dàng đánh bại, cấp dưới thì bị người ta chém đứt một cánh tay.
Khương Nham căm tức nhìn Mục thành chủ, nói: ‘Được, được lãm! Mục thành chủ, tôi sẽ ghi nhớ chuyện này! Hi vọng ông sẽ không hối hận vì những hành vi của mình ngày hôm nay”.
Dứt lời, ông ta vung tay: “Chúng ta đi thôi!”
Ba gã cao thủ của nhà họ Khương vội vã đi theo Khương Nham rời khỏi đó.
Chương 3227:
Nguồn thiếu chương này, mong độc giả thông cảm!