Mục Trần vẫn bình tĩnh đối diện cảnh tượng trước mặt.
– Là Tam Đao Vương!
An Nhiên nhì ba người cầm Yển Nguyệt Đao, mặt lập tức biến sắc.
– Tam Đao Vương?
Mục Trần hơi giật mình, cũng vì xưa nay chưa hề nghe cái danh xưng này ở Bắc Thương linh viện.
– Ba người kia là ba huynh đệ Vương gia: lão đại Vương Thống, lão nhị Vương Lôi, lão tam Vương Trọng. Vì họ am hiểu đao pháp, cho nên có ngoại hiệu Tam Đao Vương.
An Nhiên tỏ ra nghiêm trọng, thấp giọng thì thậm:
– Ba huynh đệ bọn họ từng khiêu chiến Lý Huyền Thông, nhưng lại thua, sau đó mai danh ẩn tích một thời gian, nghe nói là khổ tu ở Lôi vực, chuẩn bị rửa nhục. Một năm nay chưa có ai thấy họ ra tay, nhưng thực lực chắc chắn không thể coi thường.
– Từng khiêu chiến Lý Huyền Thông?
Mục Trần lúc này mới tròn mắt kinh ngạc. Xem ra ba người kia rất tự tin vào năng lực bản thân, bằng không nào có ai dám khiêu chiến Lý Huyền Thông.
– Ba người này là huynh đệ, phối hợp rất ăn ý. Bất kể đối thủ nào họ cũng ba người cùng lên, do đó rất khó đối phó. Chúng ta đừng nên xung đột với họ!
An Nhiên lo lắng.
Ba tên kia trải qua cả một năm khổ tu, thực lực sẽ tăng lên rất nhiều, đấu đá với họ dĩ nhiên rất phiền toái.
– Chỉ sợ là người ta nhắm vào chúng ta mà tới.
Mục Trần cười, hắn chẳng bao giờ muốn tìm người khác gây sự, nhưng có nhiều khi phiền phức lại chủ động tìm tới cửa. Ba tên này rõ ràng lai giả bất thiện, muốn tránh cũng không dễ mà tránh.
– Ha ha, chịu ra rồi sao?
Mục Trần và An Nhiên đang nói chuyện, một gã thanh niên da đen cười lớn, hàm răng trắng hếu đầy răng nanh. Cánh tay hắn run lên, Yển Nguyệt Đao to lớn múa may, đao khí cắt xé mặt đất:
– Chờ các ngươi đã nửa ngày rồi đó.
An Nhiên nhăn mặt khó coi, quả nhiên bọn người kia chẳng tốt lành gì.
– Có việc gì?
Mục Trần nhíu mày hỏi.
– Ha ha! Cũng không có gì, chỉ là điểm tụ tập này chúng ta đã nhìn thấy và ưng ý, các ngươi lại nhanh chân đi trước, thật ra không lễ phép chút nào.
Tên da đen cười lớn, Yển Nguyệt Đao chĩa vào đám người đang thê thảm nằm trên đất:
– Biết điều thì ngoan ngoãn hợp tác đi, đem toàn bộ linh quang kiếm được giao ra. Nếu cảm thấy không vui, ta nghĩ mấy tên xui xẻo này đủ làm gương cho các ngươi gạt bỏ cảm xúc đó đi.
Mục Trần nhìn chằm chằm vào tên da đen, lát sau nhẹ nhàng lắc đầu. Hắn cũng không nhiều lời, lập tức bước lên, Lạc Li mỉm cười theo sát phía sau. An Nhiên và hai người kia thì cẩn thận đề phòng, linh lực vận chuyển cảnh giác hết sức.
– Ha ha, thú vị đây!
Tên da đen nhướng mày cười to, nhìn Mục Trần đang tiến tới gần, cảm thán nói:
– Xem ra ba huynh đệ chúng ta khổ tu bù đầu bù cổ đã lâu, thành ra lời nói bây giờ không còn uy hiếp được nữa a.
Hắn mặc dù đang cười, nhưng nụ cười lạnh lùng đầy nguy hiểm.
“Vù!”
Yển Nguyệt Đao dựng đứng lên, thân đao lóe sáng, đao phong bắn ra. Ngay lúc đó ánh mắt tên da đen lạnh đi cực độ, thân đao rung chuyển dữ dội, hắn nổi giận bổ ra một đao.
“Ầm!”
Đao phong bá đạo xé toạc mặt đất, hào quang hung hãn xuyên phá nhanh như cắt tấn công Mục Trần.
Thình lình Mục Trần giơ chân giậm thật mạnh xuống đất.
Linh lực hắc viêm trào ra, hình thành một luồng sáng lao ra chặn đao phong đang lướt tới.
“Đùng!”
Đất đá văng tung tóe, hắc viêm phừng phừng ngăn cản đao phong bá đạo.
– Vương Thống, các ngươi muốn làm gì?
An Nhiên thấy đối phương bất ngờ ra tay, cũng nổi giận quát lên.
Tên đang ngồi xếp bằng chậm rãi ngẩng lên, chăm chú nhìn Mục Trần, cười nhạt:
– Không hổ là người có thể tiếp được ba chiêu của Lý Huyền Thông.
Lời nói này hẳn nhiên hắn đã biết về Mục Trần.
– Chúng ta không muốn ra tay với ngươi, chỉ cần giao linh quang ra là được, không ai làm khó dễ các ngươi cả.
Tên Vương Thống nhìn Mục Trần, chợt chỉ tay về phía Lạc Li đang ở bên cạnh hắn.
– Bất quá… ngươi phải giao cả nàng cho chúng ta. Yên tâm, chúng ta không làm gì nàng cả, chỉ là ta nghe nói Lý Huyền Thông thích nàng, nên chúng ta muốn dùng nàng đối phó hắn một chút.
An Nhiên biến sắc, rồi trộm nhìn sắc mặt Mục Trần, bất giác lạnh gáy. Gương mặt hắn lúc này mang một vẻ lạnh lẽo đáng sợ khiến các nàng cảm thấy tim đập thình thịch.
Nhìn Mục Trần không nói lời nào, nhưng toát ra vẻ ngoài khiến cho người ta phải lạnh sống lưng, trong lòng đã hiểu mặc dù Trần Bằng lúc trước âm thầm giở thủ đoạn cũng không khiến hắn nổi giận, nhưng lúc này đã động đến cơn tam bành.
Rồng có vảy ngược, chọc cho người ta điên tiết, thì ba huynh đệ Vương gia này đã mắc một sai lầm không thể tha thứ.