Nếu trong đại hải, nói không chừng Tử Trân Châu còn có thể bằng vào đặc tính Hải Hồn sư của chính mình cùng Đường Long đánh một trận. Nhưng nơi này là lục địa, mặc dù hai người hồn lực cấp bậc chêch lệch nhưng nói về thực lực cùng kinh nghiệm thực chiến, Tử Trân Châu làm sao có thể là đối thủ của Đường Long chứ? Bắt đầu từ một khắc Đường Long đơn quyền phá tường, khí thế của nàng đã hoàn toàn bị áp xuống hạ phong, lúc này càng thất bại thảm hại.
Đường Long nhìn bốn phía chung quanh, nhìn bọn hải tặc đang chửi rủa không kiêng nể gì.
– Ai xuất ngôn càn rỡ, hoặc tiến lên một bước, đừng trách ta hạ thủ vô tình.
Bọn hải tặc nhất thời an tĩnh lại, từng tên nhìn về Đường Long, trong ánh mắt tràn ngập phẫn nộ.
– Hừ xem ra vẫn còn những kẻ không phục nhỉ.
Đường Long nhấc lên Phá Diệt Phệ Thương xoay tròn một vòng xung quanh cơ thể mình rồi gõ xuống đất một cái nhất thời một luồn khí lãnh lấy cậu làm trung tâm tản dật ra ngoài chấn lui đám hải tặc đồng thời cũng khiến cho bọn chúng hộc máu.
– Sư bá ngài đừng động thủ, đoàn trưởng Tử Trân Châu không phải người xấu.(Cát Tường)
– Ồ nói cho ta nghe xem lý do gì mà nàng không phải là người xấu.Mấy người này chính là đồng bọn ta muốn tìm kiếm, nàng không phải người xấu sao? Chẳng lẽ vừa rồi tình huống mấy đồng bọn của ta ngươi không thấy sao? Nàng một người phụ nữ, cưới thê tử cái gì chứ? Nàng muốn kết hôn chính là sư bá mẫu của ngươi.
– Nhị ca.Đừng động thủ. Hắn nói không sai, đoàn trưởng này còn không tính là xấu.(Mã Hồng Tuấn)
Lúc này mở miệng không phải là Cát Tường mà là ngã trên mặt đất, miễn cưỡng chống đỡ thân thể ngồi xuống Mã Hồng Tuấn.
– Hả?
Đường Long thu hồi lại Vũ Hồn của mình rồi để thương vào sau lưng mình rồi mới đi tới thay đám người bắt mạch thì lúc này cậu mới yên lòng.
– Mập mạp. Đây là chuyện gì?
Đường Long nhìn về Mã Hồng Tuấn lúc này sắc mặt trắng xanh trong đó còn lộ ra nhàn nhạt khí tức màu lam, lông mày đại nhíu. Thông qua vừa rồi bắt mạch, hắn có thể cảm giác được rõ ràng ngoại trừ Tiểu Vũ, thân thể mỗi người đều rất suy yếu. Mã Hồng Tuấn hơi chút tốt một chút, còn có thể miễn cưỡng duy trì thanh tỉnh. Suy yếu của sáu người đều có một cái đặc điểm chung, thân thể lạnh như băng.
– Đoàn trưởng đem chúng ta cột vào bên ngoài là vì để mặt trời chiếu rọi hết lên trên người chúng ta. Nhất định phải đứng hai chân chạm đất, hàn độc trong cơ thể mới có thể từ từ bài xuất.(Mã Hồng Tuấn)
Nói xong câu đó Mã Hồng Tuấn cũng bất tỉnh nhân sự luôn, Đường Long xoay đầu sang nhìn Tử Trân Châu.
– Ngươi thật vì cứu bọn họ?
– Cứu cái rắm, lão nương chính là muốn tra tấn bọn họ. Có bản lãnh ngươi giết ta đi. Động thủ đi! Ngươi động thủ đi. Không dám động thủ ngươi chính là con rùa rụt đầu láo toét. Đến đi!(Tử Trân Châu)
Áp bách của Đường Long mới lui đi, Tử Trân Châu nghẹn một bụng tức giận nhịn không được chửi um lên. Làm đoàn trưởng đoàn hải tặc, nàng một khi bộc phát sự hung hẵn đều làm cho bọn hải tặc vây bên ngoài vẻ mặt đều trở nên có chút quái dị.Vừa nói, vị đoàn trưởng Tử Trân Châu mất đi áp bách này còn dự định phóng thích hồn kĩ của nàng đánh bừa.
Nói về tướng mạo, Tử Trân Châu tuyệt đối là hạng nhất trên đảo này. Nhưng tính tình hỏa bạo của nàng cũng đồng dạng là hạng nhất. Bọn thuộc hạ khi cùng nàng cùng ở một chỗ đều luôn thấp thỏm lo sợ. Ai dám tuỳ tiện chọc giận nàng chứ?
Đường Long cũng vì bị nàng chửi mà sửng sốt một chút. Bất quá, nghe Mã Hồng Tuấn nói xong, tâm tình hắn đã nhanh chóng nguội lại. Trải qua nhiều sóng to gió lớn như vậy, lúc này xác định người yêu cùng đồng bọn bọn không có việc gì.
Đường Long đứng đó thấy Tử Trân Châu vẫn còn đang oan ức dùng hồn kỹ đánh bừa khiến cho đám thuộc hạ gặp tao ương, thấy vậy cậu cũng không đành lòng nên là bước tới một tay nắm lấy tay phải một tay vòng qua eo tinh tế của Tử Trân Châu giữ nàng lại.
– Được rồi là lỗi của ta do không suy xét tình hình trước mà đã công kích ngươi.Với lại nhìn thấy lão bà mình nằm trong tay nam nhân khác thì là ai cũng sẽ tức điên lên thôi.
Cản Tử Trân Châu xong thì nhìn xung quanh đám hải tặc đang dùng ánh mắt quái dị nhìn mình.
– Ai có thể nói cho ta biết, mấy đồng bọn của ta làm như thế nào tiến vào nơi này, sau đó phát sinh chuyện gì? Ta đếm ba tiếng, nếu không ai trả lời ta vấn đề đó, ta trước hết giết đoàn trưởng các ngươi.
– Ngươi…(Tử Trân Châu)
– Đừng động thủ, ta biết xảy ra chuyện gì.(Lão hải tặc)
Đường Long đảo mắt qua nhìn lấy vị lão hải tạc này, người hải tặc già nua này không dám chậm trễ, đem sự tình trải qua nói ra.
Nguyên lai, ngày đó sau khi mọi người bị Thâm Hải Ma Kình bộc phát công kích đánh bay đi, rơi vào nơi rất xa trong đại hải, mặc dù Thâm Hải Ma Kình không thể truy kích qua, nhưng bọn họ đều bị chấn cho hôn mê bất tỉnh. Đái Mộc Bạch cùng Chu Trúc Tuyết thương càng thêm nặng.
Đợi cho bọn họ tỉnh lại, đã bị sóng biển đánh phân tán. Không ai biết bơi, nhưng có người biết bay. Vì thân thể trạng thái tương đối tốt hơn, Mã Hồng Tuấn sau khi tỉnh lại lập tức phi vào không trung, tìm kiếm tung tích những người khác. Thật vất vả mới tìm được những người khác, mọi người tập trung lại một chỗ. Từ trên người lấy ra một ít vật phẩm có thể trôi nổi miễn cưỡng chống đỡ thân thể. Hồn lực của Mã Hồng Tuấn cũng vì tìm kiếm mọi người mà tiêu hao phần lớn. Tình huống thân thể mỗi người đều cực yếu. Vì đã ăn thuỷ tinh huyết long tham cùng tương tư đoạn trường hồng hai đại tiên phẩm dược thảo nên trạng thái thân thể Tiểu Vũ tốt nhất.
Thời gian từng ngày qua đi, mặc dù bọn họ trong hồn đạo khí tùy thân đều mang theo thực vật, nhưng mỗi ngày trôi nổi trong nước biển, một đám người không biết bơi lội mỗi ngày đều phải cùng sóng biển đấu tranh, căn bản là không có cách nào nghỉ ngơi, còn phải chăm sóc Đái Mộc Bạch cùng Chu Trúc Thanh đang trọng thương. Tình hình thân thể mọi người một ngày một xấu. Bọn họ chỉ có thể hi vọng gặp được ngư thuyền qua đường.
Ngày đó bởi vì bị tập kích đột ngột, long uyên đĩnh ở chỗ Đường Tam, đây cũng là trọng yếu nguyên nhân mà bọn họ không có cách nào tự cứu.
Đợi đến ngày thứ mười, cho dù là cơ thể hồn sư của bọn họ cũng không kiên trì được nữa. Nhưng lại xui xẻo gặp một con hồn thú. Một con Hồn thú cấp bậc vạn năm.
Nếu là ở trên đất bằng, dưới tình huống thân thể trạng thái tốt đẹp, trong Sử Lai Khắc thất quái cho dù là Áo Tư Lạp cũng có thể bằng vào phục chế kính tượng tràng đối phó một con hồn thú vạn năm. Nhưng mà, nơi này là biển khơi, bọn họ mỗi người lại suy yếu như vậy. Mặc dù cuối cùng mọi người hợp lực, miễn cưỡng giết được con hồn thú kia. Nhưng bọn họ đều bị thương. Sau đó không lâu, mọi người mới phát hiện, con hồn thú vạn năm kia là kịch độc, bọn họ đều trúng một loại đặc thù hàn độc. Cho dù là phượng hoàng hỏa diễm của Mã Hồng Tuấn cũng không có cách hóa giải hàn độc.Tiểu tịch tràng của Áo Tư Lạp chỉ có thể làm chậm phát tác nhưng không thể giải trừ độc tố.
Ở thời điểm vạn phần nguy cấp này, bọn họ gặp Tử Trân Châu hào. Hải tặc trên Tử Trân Châu hào cứu bọn họ lên thuyền, trở lại Tử Trân Châu đảo. Trải qua kiểm tra, mấy hải tặc quen thuộc biển khơi phát hiện, mọi người trúng một loại đặc thù hàn độc, loại hàn độc này không có thuốc không thể chữa, nhưng lại không chết người. Bọn họ gặp con vạn năm hồn thú kia giống với vũ hồn của Tử Trân Châu. Tên là hải khuê xà, nhưng Tử Trân Châu cũng không có cách giải độc. Nhất định phải kiên trì phơi dưới ánh mặt trời ba ngày, độc tính mới có thể tự mình giải trừ. Hơn nữa trong thời gian ba ngày này, không thể ăn thứ gì, chỉ có thể uống chút ít nước. Sau đó đứng thẳng thân thể, hàn độc sẽ bị ánh sáng mặt trời bức xuống mặt đất. Đây cũng là nguyên nhân mà trông mọi người suy yếu như vậy.
– Thì ra vậy.
Đường Long gật đầu rồi cùng Đường Tam hai mặt nhìn nhau rồi hai người đi tới phía sau đám người Đới Mộc Bạch đặt tay lên lưng đám người Đới Mộc Bạch, Đường Tam vận dụng Huyền Thiên Công và Đường Long vận dụng Dẫn lực bức độc tố ra ngoài.Trải qua một canh giờ thì độc tố trong người đám người Đới Mộc Bạch đã bức đi gần hết, Đường Long và Đường Tam đánh một chưởng thật mạnh vào người của đám người Đới Mộc Bạch khiến họ đều phun ra ngụm huyết đen thì sắc mặt của họ mới tốt hơn.
Đường Long đi tới chỗ bãi độc tố mà bức được đám người Đới Mộc Bạch thì dưới sự khống chế của cậu bay lên rồi dung hợp lại với nhau và được cậu dùng hỏa diễm đốt cho nó trở thành tinh thuần không còn chất độc nào nữa mà trở thành một khỏa hồn châu.Đường Long cầm lấy khỏa hồn châu này đưa cho Tử Trân Châu.
– Ngươi đây là ý gì?(Tử Trân Châu)
– Vũ Hồn của ngươi Là Hải Khuê Xà đi, cái này là độc tố từ đám người Đới Mộc Bạch bức ra từ Hải Hồn thú Hải Khuê Xà, ta tin cái này có thễ giúp ích cho ngươi đồng thời cũng để tạ tội luôn.
Tử Trân Châu ngắm nhìn khuôn mặt của Đường Long thì đỏ lên rồi ngại ngùm nhận lấy hồn châu mà Đường Long đưa.Những tên hải tặc trợn mắt lên khi họ chứng kiến đoàn trưởng của mình lộ ra biểu cảm e thẹn của nữ sinh,điều đó khiến cho họ bất ngờ.
Tử Trân Châu tiếp nhận lấy hồn châu rồi nhìn chằm chằm vào Đường Long.
– Làm gì mặt ta dính gì sao.
– Lão nương cắn chết ngươi, từ lúc ta sinh ra cho tới bây giờ chưa bao giờ chịu thiệt như vậy, ta phải cắn chết ngươi.(Tử Trân Châu)
– A mau nhả ra, nàng là cẩu à.
– Ta không nhả.(Tử Trân Châu)
Thế là suốt một ngày Tử Trân Châu vẫn cứ cắn vào bả vai của Đường Long, tới khi mà Thất quái cùng Bạch Trầm Hương và Chu Trúc Tuyết tỉnh lại thấy hình tượng quái dị của Đường Long, mọi người được Đường Tam giải thích thì không có gì để nói.
– Sư phụ huyệt vị trên cơ thể người có thay đổi không.(Cát Tường)
Cát Tường đang xem lấy huyệt vị đồ mà Đường Tam đưa rất chăm chú đôi lúc có vài vấn đề sẽ xoay sang hỏi hắn.
– Tiểu tam, ngươi thu đồ đệ?(Đới Mộc Bạch)
Đái Mộc Bạch ngồi dựa vào ghế, có chút kinh ngạc nhìn Đường Tam.
Sử Lai Khắc thất quái thân thể mọi người đều tương đối kiên cường dẻo dai, lúc trước đều ăn tiên phẩm dược thảo Đường Long cung cấp. Trải qua một ngày nghỉ ngơi, thân thể mặc dù còn chưa khôi phục, nhưng cũng không đến mức quá hư nhược. Duy chỉ có tình huống của Bạch Trầm Hương còn tương đối kém. Thân thể nàng không bằng Sử Lai Khắc thất quái, còn cần một đoạn thời gian tu dưỡng mới được.
– May mà Cát Tường đã cứu ta. Bằng không, các ngươi không còn gặp lại ta nữa. Nói thật, ta cũng không biết mình vì sao có thể từ chỗ Thâm Hải Ma Kình trốn thoát được. Tại thời điểm ta hôn mê, đã cảm giác thấy thân thể của mình bị nước biển từ trên trời giáng xuống đập nát. Lần này có thể sống sót, chỉ có thể dùng hai chữ may mắn để hình dung. Ít nhất trước mắt ta đã thu phục đoàn hải tặc Tử Trân Châu nơi này. Chờ các ngươi thân thể tốt lên, chúng ta sẽ đi Hải Thần đảo. Tin rằng Tử Trân Châu biết địa phương này.(Đường Tam)
– Sư phụ, các ngươi muốn đi Hải Thần đảo?(Cát Tường)
– Ngươi có biết tình huống trên Hải Thần đảo?(Đường Tam)
– Kỳ thật, ta chính là từ Hải Thần đảo đi tới nơi này.(Cát Tường)
Mọi người đang nghe Cát Tường kể về Hải Thần Đảo thì bên cạnh phòng họ nghe được tiếng mắng nhau của Đường Long và Tử Trân Châu.
– Đúng là đôi oan gia mà.(Áo Tư Tạp)
– Ưm nhẹ thôi, coi chừng những người bên cạnh nghe thấy.(Tử Trân Châu)
– Không sao mặc bọn họ.
Đường Tam và những người mặt đầy hắc tuyến lấy, có họ ở bên cạnh không xa mà Đường Long dám hành sự.Vì cảm thấy không khí càng không đúng nên là Đường Tam lấy ra Hãn Hải Kiền Khôn tráo bật tính năng phòng ngự lên bao bọc Thất quái cùng Bạch Trầm Hương, Chu Trúc Tuyết và Cát Tường vào trong.
– Được rồi Cát Tường ngươi tiếp tục đi.(Đường Tam)
Ba ngày thời gian rất nhanh qua đi, Sử Lai Khắc Thất Quái cũng rốt cục bằng vào khí lực cường kiện hoàn toàn khôi phục tới trạng thái tốt nhất rồi, Bạch Trầm Hương tình huống thân thể cũng cơ bản xem như khôi phục.
Gió biển thổi phất phới, mặt trời mang theo những tia sáng chiếu lên, điểm lên hàng nghìn hàng vạn điểm lấp lánh trên Đại Hải mênh mông.
Một con thuyền đi biển lớn lướt đi rất nhanh trong Đại Hải, phía trên là chiếc cột buồng dựng thẳng lên, mang theo cánh buồng màu tím thật lớn. Đây là Tử Chân Châu Hào trong phiến hải vực này cực kỳ nổi danh. Những hải tặc Tử Trân Châu đứng xung quanh trên khoang điều khiển của Tử Chân Châu Hào.
Sử Lai Khắc Thất Quái đứng ở mép thuyền xếp thành một hàng chữ nhất, ngóng nhìn phương xa. Trải qua sự tình Thâm Hải Ma Kình, bọn họ rốt cục lại lênh đênh trên con đường tới Hải Thần Đảo. Nhưng lần đó đối mặt với công kích của Thâm Hải Ma Kình, tuy rằng quá trình này cực kỳ nguy hiểm, nhưng cũng đồng dạng giúp bọn họ ở dưới áp lực chiếm được chỗ tốt nhất định.
Mấy ngày nay, Đường Tam thành công tiêu trừ đi năng lượng hỗn tạp bên trong bát chu mâu. Đem năng lượng lọc qua cùng hồn lực của bản thân dung hợp, đúng như hắn phán đoán, hiện tại hồn lực hắn đã muốn đạt tới sáu mươi tám cấp.
– Nhanh nhất thì thuyền của chúng ta sau hai ngày thời gian có thể vào phụ cận Hải Thần Đảo.(Tử Trân Châu)
Tử Trân Châu đứng ở bên cạnh người Đường Tam nói. Nghe qua bọn Đường Long muốn đi tới Hải Thần Đảo, Tử Trân Châu ngay lập tức xung phong nhận việc đưa bọn họ tới đây. Đương nhiên, tại thời điểm nàng xung phong nhận việc, Đường Tam rõ ràng thấy vị nữ hải tặc này trên khuôn mặt thần sắc hiện lên một tia vui sướng khi người khác gặp nạn. Hiển nhiên, nàng cũng biết tình huống Hải Thần đảo. Chỉ mong sao gạt bỏ được nỗi sỉ nhục của bản thân càng sớm càng tốt.
– Bất quá, lão công của ta, ta cũng không thể đem nhóm của người đưa đến tận trên đảo. Chỉ có thể dừng lại ở phụ cận Hải Thần đảo. Sau đó mọi người tự bản thân tiến vào thôi. Phụ cận hải vực Hải Thần đảo có rất nhiều hải hồn thú cường đại. Nếu con thuyền tiếp cận, nhất định sẽ bị chúng tập kích. Huống chi, ta cũng không dám xúc phạm uy nghiêm của Hải Thần.(Tử Trân Châu)
– Chỉ cần đưa chúng ta đến nơi nào đó phụ cận đảo nhưng phải nhìn thấy Hải Thần Đảo là được.(Đường Tam)
Đường Tam không muốn lãng phí thời gian, sắp tới trong mấy ngày lênh đênh trên biển. Hắn đem phương pháp tu luyện huyền thiên công, cùng với một ít điều trọng yếu cần phải chú ý. Vị trí huyệt đạo trên cơ thể, còn có phương pháp cơ bản tu luyện Đường Môn ám khí cùng với Huyền Ngọc Thủ, Quỷ ảnh mê tung, Khống hạc cầm long, Tử cực ma đồng mấy dạng tuyệt học Đường Môn đều truyền thụ cho Cát Tường.
Cát tường có trí nhớ cùng năng lực lý giải vô cùng tốt, tuy rằng một chốc một lát là không thể hiểu được toàn bộ, nhưng cố gắng ghi nhớ vẫn là không thành vấn đề gì. Đồng thời, Đường Tam cũng dặn dò Tử Trân Châu chiếu cố cho Cát Tường để sau khi mình rời đi, nàng phải trợ giúp Cát Tường liệp sát hồn thú thích hợp để tăng cường thực lực.
Sáu ngày sau hành trình thập phần thuận lợi. Trong quá trình ra khơi, Tử Trân Châu cẩn thận đem các đoạn hành trình cần phải đi ngang qua lãnh địa các loại Hải Hồn thú uyển chuyển giảng thuật. Phàm là Hải Hồn thú cấp bậc đã ngoài vạn năm đều cần tránh mà đi vòng qua. Tuy rằng lấy thực lực Tử Trân Châu, bình thường vạn năm Hải Hồn thú vẫn là có thể đối phó được. Nhưng Tử Trân Châu Hào cũng không phải con thuyên kiên cố đến mức chịu được toàn bộ công kích của hải hồn thú cường đại.
Căn cứ theo lời nói của Tử Trân Châu. Bên trong Đại Hải có bao nhiêu Hải Hồn thú không ai có khả năng biết hết được, nhưng nàng cũng biết Hải Hồn thú mười vạn năm ít nhất cũng có trên ba con. Trong đó, bọn Đường Tam gặp phải kia là đầu Thâm Hải Ma Kình Vương là con Hải Hồn thú cường đại nhất. Ngoại trừ nó ra, còn có một con Hải Hồn thú ở viễn hải. Cuối cùng là một con mười vạn năm Hải Hồn thú lại ẩn núp ở phụ cận Hải Thần đảo. Nghe nói, nó từng là tọa kỵ của Hải Thần đại nhân, thực lực gần với Thâm Hải Ma Kình Vương. Cũng là một trong những bá chủ của Đại Hải.
Xa xa kia, trên tuyến đường biển xuất hiện một điểm đen nhỏ. Tử Trân Châu đứng ở đầu thuyền nhìn xung quanh, sau khi nhìn đến điểm đen này, lập tức ra lệnh thủy thủ hạ neo thuyền.Sử Lai Khắc Thất Quái cũng đều biết sắp đạt được mục đích rồi cho nên họ sớm đã chuẩn bị tốt.
– Lão công, chúng ta cũng chỉ có thể đưa các người đến nơi này thôi. Nếu tiến vào phía trước, chính là phạm vi lĩnh vực Hải Thần đảo. Nếu có con thuyền tiến vào phạm vi này thì lập tức sẽ bị thần thú thủ hộ đảo công kích, cũng chính là con hải hồn thú mười vạn năm ta cùng ngài nói qua rồi đó. Mọi người phải thật cẩn thận trong mọi thời điểm. Vị đại nhân thần thú hộ đảo kia thật sự cực kỳ khủng bố. Hơn nữa có công kích rất mạnh. Cho dù là Thâm Hải Ma Kình cũng phải nể nó vài phần.(Tử Trân Chân)
– Ta nói này, Tử Trân Châu đội trưởng. Ngươi luôn nói thần thú hộ đảo này, thần thú hộ đảo nọ. Thần thú thủ hộ đảo đến tột cùng là cái gì vậy?(Mã Hồng Tuấn)
– Thần thú thủ hộ đảo là một con hồn thú cá mập tu luyện mười vạn năm, hơn nữa là một trong loại cá mập hung mãnh nhất, có danh hiệu là Ma Hồn Đại Bạch Sa. Là Hải Hồn thú có tính công kích mạnh nhất, hung mãnh nhất. Cho dù là một con Ma Hồn Bạch Sa cấp bậc ngàn năm, cũng có thể đủ cùng Hải Hồn thú cấp bậc vạn năm bình thường chống lại. Nó không có hình thể lớn như Thâm Hải Ma Kình Vương, phỏng chừng chiều cao tầm hai mươi thước. Nhưng tốc độ của nó quả thật Thâm Hải Ma Kình Vương còn xa có thể so sánh được. Đối mặt với công kích của nó mà muốn chạy trốn căn bản là không có khả năng. Hơn nữa, từ sau khi vị thần thú hộ thủ đảo này định cư ở đây, phụ cận hải vực ít nhất tụ tập mấy trăm con Ma Hồn Bạch Sa. Hình thành một đạo lá chắn thiên nhiên.(Tử Trân Châu)
– Tử Trân Châu, chúng ta phải đi rồi. Lấy cho chúng ta một con thuyền cứu nạn. Sau đó các ngươi liền trở về đi thôi.(Đường Tam)
– Về luôn, Sao không quan sát một chút đã?(Tử Trân Châu)
– Ngươi cũng nói, không ai có thể nghiên cứu được tập tính Ma Hồn Bạch Sa. Chúng ta tự sẽ có biện pháp.(Đường Tam)
– Nếu như nói có thật sự gặp được Ma Hồn Bạch Sa, ngàn vạn lần không được thương tổn đến bất cứ một con nào. Cho dù là con nhỏ yếu nhất. Nếu không, nhất định sẽ bị tất cả Ma Hồn Bạch Sa cùng lao vào tấn công. Muốn lên Hải Thần đảo, phương pháp tốt nhất chính là chờ. Tập tính Ma Hồn Bạch Sa tuy rằng ta cũng không biết. Nhưng có một điểm ta có thể khẳng định. Trong một ngày thì thời điểm màn đêm của đêm khuya, là thời gian chúng nó hoạt động ít nhất. Khi đó vượt biển, thì có cơ hội hơn một chút.(Tử Trân Châu)
Thuyền cứu nạn đã thả xuống, chiến thuyên cứu nạn của Tử Trân Châu hào thật xứng danh có thể chứa mười người cũng không thành vấn đề. Sử Lai Khắc Thất Quái và Bạch Trầm Hương cùng Chu Trúc Tuyết và Liệt Vũ lần lượt nhảy vào trong. Đường Tam cũng đi lên đầu thuyền.
Khi thấy đám người Đường Tam đã lên thuyền cứu nạn thì Tử Trân Châu cũng hạ lệnh cho Tử Trân Châu hào quay đầu thuyền trở về.Khi đám người Tử Trân Châu đi xa thì Đường Tam lấy Long Uyên Đĩnh cùng Hãn Hải Kiên Khôn tráo, Đường Tam vứt Long Uyên Đĩnh ra xa và nó càng tiến cận mặt nước càng phóng lớn cho tới khi không còn phòng lớn được nữa thì mới thôi.
Đường Tam dẫn dẫu nhảy lên Long Uyên Đĩnh và những người khác cũng lên theo, mọi người lên thuyền thì Đường Tam kích hoạt Hãn Hải Kiền Khôn tráo rồi hướng Long Uyên Đĩnh về phía Hải Thần đảo mà đi.