“Cút đi!”
“Đừng có qua đây!”
“Bảo các người cút đi! Không nghe thấy à?”
Chiếc gậy bóng chày điên loạn đập về bốn phía xung quanh như vũ bão.
Gào lên từng tiếng “Cút”
bi thương.
Cô đã quên rồi, quên mất đã bao lâu không phản kháng một cách kịch liệt, trực tiếp như thế này.
Năm đó, vừa vào nơi nhà tù xa lạ, đối mặt với ức hiếp, áo bức, cô đã phản kháng kịch liệt, đấu tranh kịch liệt.
Đã quên mất thời gian cụ thể, đã quên mất bắt đầu từ lúc nào, từ ngày nào bắt đầu, cô mắt đầu trâm mặc, bắt đầu không phản kháng nữa, bắt đầu trở thành cái xác không hồn.
Mà hôm nay, dường như lại quay vê là cô trâm mặc của trước đây.
Tay đang run lên, nhưng lại nắm thật chặt cây gậy, một trận đánh không hề có thủ pháp nhằm vào những bóng đen đang có ý đồ xông đến ở xung quanh, có nhát đánh vào không khí, có nhát đánh trúng, cô ấy cũng không thể phân biệt rõ ràng được có đánh được vào người mấy tên lưu manh đó hay chưa.
Chỉ là, thời khắc này, mỗi nhát vung ra, đều khiến cô thở ra một hơi thoải mái.
Cô cảm thấy thoải mái, cảm thấy cơn mưa gập dội xuống này, thế nào cũng sẽ làm bị thương được đám lưu manh này.
Tên cầm đầu phản ứng rất nhanh, anh bị đánh một gậy, tức giận đồ trong lòng, lấy lại tỉnh thần nói “Mẹ kiếp”
một tiếng, xắn tay áo lên, chuẩn bị lao lên, vừa ngẩng đầu nhìn, liền nhìn thấy một vũ điệu điên cuồng trước mặt.
Người phụ nữ này, như người điên vậy, đập loạn xạ, một chút thương tích này đương nhiên không thể đánh hỏng mấy tên đàn ông bọn chúng, nhưng người phụ nữ này lại chẳng nhìn gì, phương hướng cũng không nhìn, cũng không nhìn người, chỉ đánh điên loạn vào xung quanh người cô ta và người đàn ông kia.
Cứ không nhìn như thế rồi đập loạn xạ, mặc dù cũng không làm gì được mấy tên đó, nhưng cũng thực sự vì cái gậy không có mắt ấy, mà bọn








– —————–