Bùi phu nhân thở dài: “Tuy là nói như vậy, nhưng chúng ta phải có lý do mới được a!”
Hôm nay Lý Khánh An đến viếng. Độc Cô Hạo Nhiên cũng cảm thấy cần thiết, nhưng đó không phải là vì việc hòa giải gì đó, đó là vì trên hôn lễ của nữ nhi, hắn không đến nỗi phải uống rượu say mà đánh nhau với Lý Khánh An.
Cho dù Lý Khánh An mang theo thành ý mà đến. nhưng hắn cũng không hề trông mong có thể có cái gì là một nụ cười xóa tan ân thù giữa cha vợ và con rể, chỉ cần Lý Long Cơ đồng ý, hắn ta có thể dễ dàng gây xung đột trong quan hệ giữa Độc Cô Hạo Nhiên và hắn. Độc Cô Hạo Nhiên chính là một người như thế. hắn coi trọng việc thăng tiến cá nhân hơn bất cứ điều gì. vượt xa mối thân tình.
Nhưng Lý Khánh An vẫn là muốn tìm hắn bàn. hắn không hi vọng ở mấy ngày cuối cùng xảy ra việc ngoài ý muốn gì. Lý Khánh An cũng uống một ngụm trà. thở dài nói: “Lúc ta đến. triều đình đã bắt đầu cứu tế, sự xáo động của nạn dân đã được trấn an. tạm thời sẽ không có đại loạn.”
“Tạm thời? Ngươi vì sao nói tạm thời?” Độc Cô Hạo Nhiên lại hỏi.
Lý Khánh An trầm ngâm một chút nói: “Trong trí nhớ của ta Hà Nam năm trước hạn hán. năm ngoái lại đến lượt Hà Đông. hễ có chút thiên tai. dân chúng bèn li tán khắp nơi. không có gì để sống, bá phụ cho rằng đây là do đâu?”
Độc Cô Hạo Nhiên cũng thở dài nói: “giữa năm Khai Nguyên cũng có thiên tai, nhưng chưa bao giờ lại nghiêm trọng như vậy, một châu một huyện đã có thể tự mình giải quyết, nạn dân chạy đến Trường An. đây là việc không thể nào tưởng tượng đến.”
“Quả thật là không thể nào tưởng tượng đến. nhưng nó đã xảy ra rồi, bá phụ có nghĩ đến nguyên nhân bên trong này không?”
Độc Cô Hạo Nhiên lắc đầu. hắn đây là bày tỏ hắn không muốn nói. chứ không phải là hắn không biết, bất kỳ một quan viên Đại Đường nào thậm chí nông dân đều biết được nguyên nhân, trước đây ruộng đất nông dân là của chính mình, giao xong quốc lương, trên tay còn có chút lương dư. có phát sinh thiên tai chăng nữa. vẫn còn có thể trồng chút gì khác, có thể chống đỡ hạn hán. còn bây giờ thì sao?
Lý Khánh An mắt sáng nhìn thấu sự việc, cười xòa rồi lại nói tiếp: “Đây chính là nguyên nhân mà ta nói tạm thời, ta nghe nói một vùng Hà Bắc đạo đã phát sinh xuân hạn. một mùa đông đều chưa hề có mưa tuyết rơi. đây đến lúc mùa hạ. tất sẽ lại là một trận thiên tai lớn. nhưng thánh thượng không chịu đối mặt. còn một lòng phát động chiến tranh Thổ Phồn, thiên tai thêm nhân họa. nạn thiên tai thử hỏi làm sao mà không thảm liệt?”
“Thất Lang, nói chuyện phải chú ý thân phận!”
Độc Cô Hạo Nhiên mặt trầm xuống. không vui nói: ‘Thánh Thượng tự có suy nghĩ của người, nhưng kẻ làm thần tử. không nên phê bình thánh thượng.”
Không khí trong phòng bỗng chốc trở nên gượng gạo, vốn dĩ hai người trao đổi thời sự. rất dễ tìm được đề tài chung, cùng nhau chửi bới một chút, ngươi tâng bốc ta một câu. ta kính cẩn ngươi một lời. đôi bên nhìn nhau cười, mâu thuẫn giữa hai người sẽ dịu lại thôi, khúc mắc trong lòng cũng theo đó mà được tháo dỡ, đây chính là kết quả trò chuyện tốt nhất, không ngờ, hai bên nói chuyện không hợp nhau, trái lại đã làm tăng lên cảm giác không tín nhiệm giữa hai người.
Hai người nhất thời không tìm được lời gì để nói, trong lòng Độc Cô Hạo Nhiên thật sự không thích. Lý Khánh An là con rể của hắn, quan lại to hơn hắn. làm cho hắn không thể nào lấy tư thế trên cao nhìn xuống mà giáo huấn vãn bối, cũng làm cho trong lòng hắn có chút gì đó đố kỵ, đặc biệt là khi Lý Khánh An xuất hiện một ngữ khí bất mãn đối với thánh thượng, ngọn lửa trong lòng Độc Cô Hạo Nhiên đã cháy bùng lên.
Lúc này, trong viện truyền đến tiếng nói kích động của Minh Châu: “Lý đại ca đang ở đâu? Ta và tỷ tỷ đang nói đến huynh ấy đấy! Mau dẫn ta đi gặp huynh ấy.”
Độc Cô Hạo Nhiên hừ một tiếng thật mạnh, đi tới cửa quát lên một tiếng: “To gan!”
Minh Châu đang hớn hở chạy đến bị phụ thân gầm lên như vậy, sợ đến nàng đứng ở đó chẳng dám động đậy, mấy ngày nay nàng đã tìm Lý Khánh An hai bận. nhưng đều không tìm được người, làm cho trong lòng nàng buồn bực không thôi, hôm nay nghe nói Lý Khánh An đến rồi, nàng nhất thời tươi cười rạng rỡ, nàng có quá nhiều lời nói muốn nói với Lý Khánh An. thậm chí chưa nghe quản gia nói xong đã chạy đến. kết quả là đụng ngay phụ thân bị mắng một trận ra trò.
“Con nhìn con xem. tiếng nói lớn như vậy, nói năng lung tung không kiêng nể gì. con còn giống bộ dạng nên có của một vãn bối sao? Một nữ tử đợi xuất giá. suốt ngày cứ khùng khùng điên điên, đi! trở về phòng của mình đi.”
Lý Khánh An nghe ra Độc Cô Hạo Nhiên là đang chỉ dâu mắng hòe, trong lòng hắn cũng thật sự không vui. bèn đứng dậy lạnh lùng nói; “Vậy ta không quấy rầy Độc Cô bá phụ nữa. cáo từ trước.”
người chính là kỳ lạ như vậy, nếu như Lý Khánh An tiếp tục đưa mặt cười xòa. hoặc giả vờ như cái gì cũng nghe không hiểu. Độc Cô Hạo Nhiên sẽ càng làm tới, lời nói sẽ càng khó nghe. nhưng Lý Khánh An vừa làm mặt lạnh, đã làm cho trong lòng Độc Cô Hạo Nhiên có chút chột dạ. Lý Khánh An dù sao cũng là trọng thần dẫn đầu trong phe đông cung. An Tây quận vương. còn mang cả tướng vị, không phải là hắn có thể gây lại, khẩu khí của Độc Cô Hạo Nhiên lập tức mềm ra.
“Cái này… ha ha! Thất Lang, con cứ ngồi chơi thêm một chút nào!”
Hắn lại hỏi Minh Châu. “tỷ tỷ con đâu?”
“ở phía sau ấy!” Minh Châu rụt rè nói.
“Hôm nay Thất Lang đến một chuyến không dễ dàng, để tỷ tỷ con đến ngồi cùng. “
Lý Khánh An lúc này mới sực hiểu ra. hắn nhất thời nhìn hiểu Độc Cô Hạo Nhiên rồi. thì ra vốn dĩ không cần thiết thành tâm khẩn ý tiến hành hòa giải gì với hắn. rất dễ đã có thể dàn xếp ổn thỏa với hắn. chỉ cần mình trầm mặt xuống, lấy thái độ của một thượng cấp đối đãi với hạ cấp là được.
Trong lòng Lý Khánh An không ngớt cười lạnh, hắn điềm đạm nói: “Thật cáo lỗi, ta và trữ quân có việc cần bàn. nếu thấy tiện, mai ta định dẫn Minh Nguyệt đi xem trang viên.”
“À! Vậy được, con ở Trường An thời gian lưu lại khá ngắn, thì dành thời gian ở bên cạnh Minh Nguyệt nhiều hơn vậy!”
Nói xong, hắn cười gượng hai tiếng, rồi hiểu ngang đi khỏi. đợi phụ thân vừa đi, Minh Châu lập tức nhảy dựng lên. kéo lấy cánh tay Lý Khánh An reo lên: “Lý đại ca. ngày mai muội cũng muốn đi.”
“Ngày mai đi đâu a?”
Minh Nguyệt cười tủm tỉm bước vào sân nhà. nàng cũng nghe thấy ái lang đã tới, trong lòng hận không thể lập tức bay đến. nhưng nàng không giống như Minh Châu hướng ngoại như vậy, vẫn duy trì một chút đoan trang. nàng thật ra đã đến từ lâu rồi. cái gì cũng nghe thấy, cho đến khi phụ thân đi rồi, nàng mới giả vờ như chẳng có gì mà bước vào.
“Tỷ, ngày mai Lý đại ca nói muốn dẫn tỷ đi trang viên, phụ thân cũng nhận lời rồi, hai người nhất định cũng phải dẫn muội đi. cả ngày nhốt mình trong nhà. muội chán đến mức sắp chán chết rồi.”
Lý Khánh An chỉ định cùng Minh Nguyệt đi riêng, chẳng muốn dẫn theo cô em vợ tràn đầy hiếu kỳ này, hắn ngấm ngầm ra hiệu mắt với Minh Nguyệt, không ngờ Minh Nguyệt lại giống như chẳng nhìn thấy gì hết vậy, cười nói với muội muội: “chỉ cần Lý đại ca muội nhận lời, tỷ không thành vấn đề.”
Minh Châu lại càng kéo lấy tay của Lý Khánh An nũng nịu nói: “Đại ca. dẫn muội đi đi! Lúc hai người gặp rắc rối, muội còn chạy đi An Tây, huynh quên rồi sao?”
Việc Minh Châu đơn độc chạy đến An Tây, là tuyệt chiêu nàng dùng để đối phó với Lý Khánh An. chỉ cần nhắc đến việc này. lúc nào cũng linh nghiệm. Lý Khánh An chỉ đành bất đắc dĩ nói: “Vậy được rồi! Sáng sớm mai. ta đến đón hai người.”
Lý Dự chính thức vào Đông cung đã được ba ngày. Nhìn cung điện mà phụ thân hắn làm thái tử đã mười mấy năm mà lại giữ không đến được hai năm. mà lòng hắn đều xúc cảm. Đây sẽ là một bước ngoặc mới trong đòi hắn. sẽ là khởi điểm cho hắn được tỏa chí hùng hục. Ngồi trong cung điện rộng thoáng, phía trước mặt hắn là tấu chương mà Trung Thư tỉnh vừa đưa đến. phê chuẩn của hắn sẽ trở thành quyết định cuối cùng. những quyền lực khiến người ta phải choáng váng này đã khiến Lý Dự hoàn toàn quên sạch lời dặn của cha. phàm việc gì cũng phải biết nhẫn nhịn.
Đúng, hắn không cần phải nhịn nữa. hắn đã không còn cách nào nhẫn nhịn tiếp. Trong mắt hắn. Đại Đường phảng phất như một cánh cửa lớn đương bị đao chém trăm nhát nghìn nhát, chỉ cần một ai nấy đẩy nhẹ sẽ có thể đùng đùng ngả xuống. Trong mắt hắn. tài chính của triều đình đã khó mà tiếp tục duy trì như thế. Quan Trung trù phú mà lương thực không thể tự cấp, binh lực Trung Nguyên rỗng tuếch, trọng binh đều đồn quân binh cương, trên bảy phần binh lực đều không nằm trong tay người Hán tộc. Vùng đất Giang Hoài mà triều đình dựa dẫm để sống cũng đã bắt đầu bị dây vào cơn sóng gom góp đất đai. Theo tốc độ thu gom ruộng đất của Trung Nguyên, không cần năm năm. cả vùng Giang Hoài sẽ không còn gạo để nộp.Tất cả những điều này khiến hắn không nhẫn nhịn nổi. Nếu hắn không ngăn chặn, vậy khi lúc hắn đăng cơ.Đại Đường chỉ còn lại một chiếc vỏ mục nát bên trong. Đứng trước tình hình nguy cấp của Đại Đường; nhiệt huyết của một người tuổi trẻ và lòng lo lắng cho xã tắc. khiến hắn vừa mới bước chân vào Đông cung đã biểu hiện ra một phong thái cứng rắn và hiên ngang khác hẳn phụ thân mình.