Còn hơn chục mẩu thuốc lá nằm rải rác dưới chân.
Mới đi vài bước, Ngôn Lạc Hi đột nhiên dừng lại, cổ tay đã bị anh túm lấy, cô cau mày nói:”Hôm qua em đã xin nghỉ rồi, hôm nay không thể đến trễ, em biết anh muốn nói gì nhưng em không có thời gian”
Lệ Dạ Kỳ chậm rãi nắm chặt cổ tay cô, anh nhìn cô không chớp mắt:”Xe của anh ở dưới lầu, anh đưa em đi”
Ngôn Lạc Hi muốn rút tay về nhưng làm thế nào cũng không được, cô lắc đầu:”Không cần, em tự đi được”
Lệ Dạ Kỳ nhíu mày:”Hiện tại, ngay cả ở cùng chỗ với anh cũng không muốn?”
Ngôn Lạc Hi mím chặt môi, anh làm sao hiểu được, nếu như ở bên cạnh anh, cô sẽ khổ sở, cô nói: “Nếu như anh muốn nói chuyện, chờ em quay xongcó được không?”
*Mùa hè đến sớm
“Điều kiện tiên quyết là em dọn về biệt thự Bán Sơn”. Lệ Dạ Kỳ trầm giọng nói.
Ngôn Lạc Hi rũ mắt, né tránh ánh mắt sắc bén của anh, cô nói: “Nếu em đã dọn ra ngoài, cũng không nghĩ sẽ dọn về, ngày đó ở trong sân những gì em nói là nghiêm túc.”
“Vậy bây giờ nói luôn đi” Lệ Dạ Kỳ nhìn cô không chớp mắt, mạnh mẽ không chịu nhượng bộ chút nào.
Ngôn Lạc Hi nghiến răng nói:”Em sẽ bị trễ, sự nghiệp của em so với anh rất nhỏ bé nhưng nó là tất cả những gì em có, là tâm huyết phấn đấu của em. Nếu anh tôn trọng em, đừng gây trở ngại cho em nữa”
Nói xong, nhìn thấy sắc mặt người đàn ông ngày càng lạnh bỗng dưng dâng lại vài giây hối hận. Cô không muốn nói ra những lời như vậy, tại sao phải ép cô?
Trái tim Lệ Dạ Kỳ từng chút từng chút lạnh xuống, anh chậm rãi buông cổ tay cô ra:”Anh đang cản trở em sao?”
Ngôn Lạc Hi kinh ngạc nhìn anh, luôn biết rằng lực sát thương của ngôn ngữ mạnh bao nhiêu vì sao miệng vẫn không nhịn được nói ra, là muốn anh có thể hiểu được nỗi đau của cô sao?
Ngôn Lạc Hi, thật quá đáng!
Cô không nói một lời, xoay người rời đi.
Rõ ràng cô rất thích anh, cô tình nguyện làm khó chính mình cũng không nỡ làm khó anh, nhưng cô lại không nhịn được tổn thương anh.
Mà anh rõ ràng đã chọn Lệ Du Nhiên, vì cái gì còn muốn tới trêu chọc cô, vì cái gì mà không chịu buông tha cô đây?
“Cắt, Lạc Hi, vẻ mặt không đúng, nghỉ ngơi một chút làm lại lần nữa”
Đạo diễn Trịnh hô vào loa phóng thanh, Ngôn Lạc Hi trạng thái không tốt miễn cưỡng quay hai ba lần cũng không xong.
Cốt truyện nhẹ nhàng và ngọt ngào, có khi giữa hai người xảy ra những cuộc cãi vã nhỏ vẫn lập tức hoà giải và càng yêu nhau nhiều hơn.
Sau giờ nghỉ trưa, Ngôn Lạc Hi vẫn không khá hơn.
Nhìn thấy môi cô tím tái vì lạnh, Cổ Thiến vội vàng cầm áo khoác lông vũ chạy tới mặc cho cô, đưa cô chiếc túi giữ nhiệt sưởi ấm.
“Chị Lạc Hi, cầm đi giữ ấm tay”
“Không cần đâu.” Ngôn Lạc Hi lắc đầu.
“Giữ nó, lát nữa cởi quần áo ra sẽ lạnh hơn”
Trên thực tế, diễn viên trên màn ảnh tỏa sáng đến đâu đều phải trả giá bằng những khó khăn ở phía sau đó. Giống như quay cảnh trái mùa thế này, phải mặc áo sơ mi váy ngắn vẫn giả vờ rất nóng không biết lạnh, thật sự khổ sở.
“Thiển Thiển đưa chị kịch bản, chị muốn xem qua lần nữa”
Cố Thiến đưa kịch bản qua thấy cô ngồi trên ghế nó, ngồi xuống bên cạnh:”Chị Lạc Hi, chị….”
“Sao?” Ngôn Lạc Hi liếc nhìn sang rồi tiếp tục đọc kịch bản.
Cố Thiến lắc đầu vốn muốn hỏi chuyện giữa cô và Thất ca là thế nào nhưng nhìn cô lại không thể mở lời.
Sau mười phút nghỉ ngơi, Ngôn Lạc Hi tiếp tục diễn xuất, Cố Thiến đứng dậy đột nhiên bị thu hút bởi bóng dáng cao gầy trong đám đông.