Trong lúc nhất thời, tập đoàn Nhạn Thanh chịu ảnh hưởng nặng nề, buổi livestream của Châu Ngọc Thúy sáng nay đã khiến giá trị của tập đoàn giảm mạnh.
Bây giờ mới được nửa ngày, tin Châu Ngọc Thúy chết lại chiếm cứ trang nhất của các tờ báo lớn.
Đối với tập đoàn Nhạn Thanh, đây đúng là đã nghèo còn mắc cái eo.
Nhất là chi nhánh Giang Hải của tập đoàn Nhạn Thanh, phải chịu áp lực nặng nề.
Rất nhiều dân mạng chạy đến cửa chi nhánh Giang Hải theo lối tự phát, yêu cầu Dương Thanh cút ra đây.
Tần Y vốn đã rối hết cả lên vì những phiền phức mà công ty gặp phải, khi hay tin Châu Ngọc Thúy chết, cô ta sợ ngây người.
“Không thể nào! Không thể nào! Mẹ sẽ không chết! Dương Thanh đã đồng ý với mình là sẽ đưa mẹ mình về an toàn cơ mà!”
Hồn vía Tần Y như bay đâu mất, mặt cô ta đầm đìa nước mắt.
“Y Y, cậu đừng như vậy, trước khi sự thật sáng tỏ, mọi thứ chỉ là lời đồn.
Rõ ràng có người đang âm thầm thao túng những chuyện này để lật đổ tập đoàn Nhạn Thanh, nếu cậu ngã xuống vào lúc này thì tập đoàn Nhạn Thanh sẽ thực sự xong đời mất”.
Bạn thân của Tần Y – Tôn Điềm ôm chặt lấy cô ta, nói với đôi mắt đỏ hoe.
Sau khi ủy quyền cho Tần Y, Dương Thanh đã chủ động đề nghị để Tôn Điềm làm thư ký của cô ta.
Bây giờ Tôn Điềm đã sớm không còn là người mới vào làm việc nữa, hiểu rất rõ những gì mà tập đoàn Nhạn Thanh gặp phải.
“Đúng! Cậu nói không sai! Đây chỉ là lời đồn, nếu mẹ mất thật rồi, chắc chắn Dương Thanh sẽ nói thật cho mình biết”.
Nghe Tôn Điềm nói thế, Tần Y lau nước mắt, kiên định nói: “Bây giờ mình phải dốc sức bảo vệ công ty, không thể làm trò cười cho đám người muốn tập đoàn Nhạn Thanh sụp đổ kia được!”
“Đây mới là cô bạn thân luôn tự tin của mình chứ! Cố lên! Mình sẽ ở bên cậu, giúp công ty vượt qua khó khăn này!”, Tôn Điềm nắm lấy tay Tần Y, nghiêm túc nói.
Tần Y lập tức vào trạng thái làm việc, hạ lệnh luôn: “Gọi tất cả cấp cao trong công ty đến phòng họp lớn cho mình!”
“Vâng, sếp Tần!”
Trong lúc tập đoàn Nhạn Thanh đang gặp phải nguy cơ lớn lao, Tần Thanh Tâm ở bệnh viện cũng đọc được tin Châu Ngọc Thúy đã chết trên báo.
Khi thấy những tin tức này, cô như gặp sét đánh ngang tai, mặt đầm đìa nước mắt: “Mẹ, mẹ mất rồi ư?”
“Mẹ, đều do con hại mẹ!”
“Nếu con không đuổi mẹ đi, sao mẹ lại gặp phải những chuyện này chứ?”
“Mẹ, con xin lỗi, con đã hại mẹ mất rồi!”
Tần Thanh Tâm như sụp đổ, ghé vào giường bệnh của Tần Đại Dũng, khóc lóc thảm thiết.
Lúc này, trong lòng cô tràn ngập sự tự trách và tuyệt vọng.
Tuy trên mạng toàn tin Dương Thanh đã giết Châu Ngọc Thúy nhưng cô không hề tin.
Cô đã tận mắt thấy người của Dương Thanh đưa Châu Ngọc Thúy đi.
Cô cũng đã tận mắt thấy Châu Ngọc Thúy chỉ trích Dương Thanh đánh mình trong buổi livestream.
Nhưng cô biết rõ Dương Thanh là người thế nào.
Trước đó cô gọi cho Dương Thanh, chất vấn anh rằng Châu Ngọc Thúy đang ở đâu cũng chỉ vì nhất thời xúc động mà thôi.
Còn sau đó thì cô nhanh chóng nghĩ thông, nếu Dương Thanh thật sự muốn ra tay với Châu Ngọc Thúy, sao phải nhẫn nhịn tới bây giờ chứ?
Cho dù muốn khiến Châu Ngọc Thúy bốc hơi khỏi cõi đời này thì anh cũng làm được.
Theo Tần Thanh Tâm thấy, rõ ràng có người đã bắt cóc Châu Ngọc Thúy rồi đe dọa để bà ta nói thế.
Lúc này, Tần Thanh Tâm thấy rất tự trách và áy náy.
Cô không chú ý đến việc ngón tay của Tần Đại Dũng đang nằm im bỗng giật nhẹ mấy lần, nhưng nhanh chóng không còn động tĩnh gì nữa.
Tỉnh lỵ, nhà họ Mạnh.
Chiếc Phaeton màu đen chậm rãi dừng trước một trang viên to lớn.
Dương Thanh chậm rãi bước xuống xe, ngẩng đầu nhìn tấm biển màu vàng treo ở cổng chính trang viên, trong mắt tràn ngập sự lạnh lùng.
“Rầm!”
Anh búng tay, một tiếng động rất lớn vang lên, tấm biển màu vàng đó lập tức rơi xuống đất.
Ba chữ “nhà họ Mạnh” gãy ngang.
“Từ hôm nay trở đi, tỉnh lỵ không còn nhà họ Mạnh nữa!”
Dương Thanh lạnh lùng nói.
Cùng lúc đó, khí thế mạnh mẽ trên người anh bùng nổ.
Anh lập tức bước vào trang viên.
– —————————
.