Cô bé nằm ở trong chăn lòng vẫn còn đầy căm phẫn.
Mặc Mặc nghĩ đến chuyện này, cũng có chút tự trách. Đồng thời, ba ở trong cảm nhận của cậu lại có thêm một phần hảo cảm.
“Nhưng lần này chắc mẹ sẽ không tha cho ba đâu.”
“Hả?”
Cô bé đang rất thích thú, nhất thời bị đả kích ánh mắt liền ảm đạm đi……
Đúng vậy, làm sao bây giờ?
——
Đêm nay Ôn Hủ Hủ vẫn chưa tỉnh.
Có thể là vì sức lực cạn kiệt, cũng có thể là vì hai ngày qua tinh thần của cô quá căng thẳng, hơn nữa buổi tối hôm trước còn chưa ngủ ngon.
Vì vậy, cả đêm cô nằm trên chiếc giường trong khách sạn, không hề nhúc nhích.
Khi cô mở mắt đã là sáng sớm ngày hôm sau. Một tia ánh mặt trời màu vàng từ ngoài cửa sổ phòng chiếu vào, ánh sáng vừa vặn rơi vào trên mặt của cô.
Lông mi dài của cô khẽ động đậy, lúc này mới chậm rãi mở hai mắt ra.
“Tỉnh rồi?”
Mới vừa mở mắt ra, có thể là cảm nhận được cô di chuyển, bên tai cô truyền tới một giọng nói trầm thấp của một người đàn ông.
Ôn Hủ Hủ nghe được, thân thể của cô lập tức cứng đờ.
Đây là tình huống gì?
Giờ cô đang ở đâu? Tại sao tên cặn bã này lại ở đây? Chẳng phải tối qua hắn đã cướp hết bọn nhỏ rồi sao?
Ôn Hủ Hủ vừa mới tỉnh lại, bắt đầu nhớ lại chuyện trước khi hôn mê.