Bên ngoài đồn đãi Ngôn Hải cảm mến cô, mình thì có tư cách gì chứ?
Có thể gặp mặt cô một lần, đơn độc ăn một bữa cơm, cũng đã rất vui vẻ rồi.
Hứa Minh Tâm trở lại trường học, tự cho là làm không chê vào đâu được, Cố Gia Huy khẳng định chẳng hay biết gì, cái gì cũng không biết.
Lại không ngờ, mấy kẻ dòm ngó bên cạnh cô căn bản không chỉ có mình Khương Tuấn.
Lúc Cố Gia Huy biết được vị hôn thê của anh và một người con trai xa lạ khác ăn cơm với nhau, đầu chợt cảm thấy thật đau.
Buổi tối Hứa Minh Tâm về đến nhà, theo thường lệ gọi video call cho Cố Gia Huy.
Danh sư lớp học, truyền đạt một với một!
Lúc Hứa Minh Tâm đang vùi đầu làm bài, bên tai truyền đến giọng nói không mặn không nhạt của Cố Gia Huy.
“Nghe nói giữa trưa hôm nay em không về nhà ăn cơm? Bạch Thư Hân giữa trưa cũng không trở về, em một mình nhà ăn cơm nhàm chán lắm sao?”
“Hả?”
Hứa Minh Tâm phản ứng chậm nửa nhịp, sau đó mới kịp thời nhận ra, tròng mắt đen bóng nhanh chóng chuyển động.
Đại não nhanh chóng hoạt động. “Không đâu, không phải còn có Lâm Linh Viện và Giang Hà Lan sao? Hai người bọn họ rất náo nhiệt, ngồi cùng em, sao em lại nhàm chán được?”
“Anh còn tưởng rằng em không nhìn thấy anh, trà không nhớ cơm không nghĩ, nhưng anh cảm giác em ăn uống rất tốt, mỗi bữa đều ăn rất nhiều.”
Theo như người báo cáo, Hứa Minh Tâm ăn xong một cái hamburger lớn, còn ăn thịt gà cuốn Bắc Kinh, một cốc đồ uống lớn, ngoài ra còn có những thứ tạp nham khác!
“Không có nha, em nhớ anh đến mức gầy đi mấy cân đấy!”
Hứa Minh Tâm nhanh chóng bóp bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, muốn mình trông gầy một chút.
Hai ngày này Cố Gia Huy không ở đây, cô ăn hơi bụng, trên bụng dường nh còn có ngấn.