Nói thì dài nhưng kỳ thực cũng chỉ công phu mấy hô hấp mà thôi, trong chớp mắt Ưu Hạc lao vào trong trướng bồng hoảng loạn dắt một con ngựa rồi lập tức xoay người lên ngựa chuẩn bị chạy trốn.
Vân Thiên Hà huýt một tiếng dài, Vân Bôn lập tức hí lên một tiếng đáp ứng, bốn vó chồm lên, chỉ trong nháy mắt đã đuổi kịp Ưu Hạc. Vân Bôn chặn trước mặt Ưu Hạc nhìn chằm chằm vào nữ nhân đang nắm chặt yên cương này.
– Một con ngựa mà muốn ngăn cản ta sao ?
Sau khi lên ngựa Ưu Hạc liền giật cương, con ngựa liền xông về phía trước.
Nhưng mà con ngựa chưa chạy được nửa đường thì Vân Bôn đã lao đến ngăn cản trước mặt con ngựa hí lên một tiếng, khí thế vương giả bễ nghễ tràn đầy vẻ uy hiếp, lực lượng từ Vân Bôn tỏa ra chấn nhiếp con ngựa mà Ưu Hạc đang cưỡi làm cho nó vội vàng dừng lại bốn vó trở nên mềm nhũn lập tức quỵ trước mặt Vân Bôn.
Giá!
Sự thực không tưởng hiện ra trước mắt làm Ưu Hạc trở nên luống cuống, nàng điên cuồng thúc dục nhưng con ngựa kia nhưng vô luận là bị thúc thế nào cũng không chịu đứng lên chạy tiếp. Trong mắt nó tràn đầy vẻ khiếp sợ và thần phục.
Ưu Hạc thấy thế liền xuống ngựa quay vào trong trướng bồng lại dắt một con ngựa nữa nhưng mà con ngựa kia cũng mặc kệ cho nàng làm thế nào cũng đứng nguyên một chỗ, sợ hãi nhìn Vân Bôn.
Ngựa cũng có vương giả.
Lộ tiên sinh đang cố gắng dây dưa với Vân Thiên Hà nhìn thấy một màn này liền cảm thấy tuyệt vọng, hắn đã trả giả cả mạng sống để kéo dài thời gian thế nhưng kết quả lại không như ý muốn. Trong mắt Lộ tiên sinh vẻ chết chóc càng trở nên nồng đậm.
Vân Thiên Hà cũng không vội vã giải quyết Lộ tiên sinh nhưng thế tiến công của Vân Tru cùng với ý định đồng quy vu tận của Lộ tiên sinh đã chậm rãi làm hắn dần trở nên suy yếu.
Vân Tru lại một lần cường thế va chạm với Lộ tiên sinh. Lộ tiên sinh thấy Vân Thiên Hà không có ý định dứt điểm mà thong thả tấn công liền cố gắng tung ra một quyền cuối cùng dồn toàn bộ hơi tàn, đây là cơ hội phản công duy nhất, thành bại đều nằm trong một quyền này.
Nhưng mà ngay lúc quyến ý của hắn vừa mới xuất động, hắn vừa mới xoay người thì thấy Vân Thiên Hà giơ một ngón tay cái về phía hắn. Lộ tiên sinh không hiểu nhìn hành động của Vân Thiên Hà nên động tác cũng trở nên chậm đi một chút.
Thế nhưng chỉ một chớp mắt chậm lại thôi cũng khiến hắn hiểu được tử vong là thế nào.
Ngón tay kia giống như một lưu tinh xẹt ngang qua bầu trời làm cho hắn cảm thấy một cỗ hàn khí không thể nào chống đỡ nổi, một sự chết chóc đang dần đến. Thân thể hắn đã bị xuyên thấu, một cỗ lực lượng cuồng bạo trong cơ thể hắn tràn ngập ra đầu tiên là đóng băng toàn bộ nội tạng sau đó là phá tan mọi thứ.
Không có một giọt máu nào chảy ra bởi vì toàn bộ máu huyết của hắn đã bị đông lạnh, hai mắt hắn mở lớn bởi vì hắn chết không minh bạch. Đến chết hắn vẫn không sao hiểu được chỉ một ngón tay thôi mà đã phong bế toàn bộ cơ thể hắn làm cho hắn không hề có một chút phản kháng nào.
Theo thực lực Vân Thiên Hà ngày càng tăng lên thì khôn hàn chi tức cũng ngày càng trở nên tinh thuần hơn, hoàn toàn trở thành tinh túy của tinh linh chi khí. Dưới sự hỗ trợ của tinh linh chi khí uy lực của Thương Hồn Chỉ ngày càng trở nên kinh khủng.
Hiện nay Thương Hồn Chỉ là một sát chiêu trí mạng của Vân Thiên Hà, tập hợp toàn bộ khôn hàn chi tức và tinh linh chi khí trong cơ thể thông qua Vô Lượng Tinh Kinh mà tạo nên một “ngón tay đoạt mạng”
Thương Hồn Chỉ trong tay Vân Thiên Hà đã không còn là Thương Hồn Chỉ như nguyên bản có thể so sánh.
Bây giờ Thương Hồn Chỉ có thể ngạo nghễ mà tự xưng: một chỉ xuất, định sinh tử.
Sau khi giết chết Lộ tiên sinh Vân Thiên Hà cũng không hề dừng lại mà lập tức tiến đến đuổi theo Ưu Hạc đang cố gắng chạy trốn.
Vân Thiên Hà cười nhạt một tiếng rồi gọi Vân Bôn đến. Sau khi Vân Thiên Hà lên ngựa liền đuổi theo Ưu Hạc giống như đang đuổi một chú cừu nhỏ.
– Nàng chỉ là một nữ tử nhu nhược vì sao người còn muốn đuổi tận giết tuyệt.
Hô Duyên Anh Duẫn nỗ lực muốn chạy trốn nhưng nàng phát hiện căn bản không chế ngự được con truy vân mã rất có linh tính này. Tuy rằng nàng là quận chúa La Lan cũng đã gặp qua nhiều truy vân mã thượng đẳng nhưng một màn này đã làm thay đổi hoàn toàn nhận thức của nàng với truy vân mã.
– Một tiểu nhân vật cũng có thể tiêu diệt được một quốc gia huống hồ là một nữ nhân muốn khơi mào ra chiến tranh và thích giết chóc. Sự nhu nhược của nàng chỉ là thể hiện ra trước mắt ngươi mà thôi còn mặt sau của nàng thì cực ký tà ác, cái chết của nàng đã được định trước rồi.
Giọng Vân Thiên Hà cực kỳ lạnh lẽo làm Hô Diên Anh Duẫn cảm thấy lạnh cả đáy lòng, không biết kết cục của nàng có giống như nữ nhân đang chật vật chạy trốn kia không ?
Ưu Hạc vẫn cắm đầu chạy, nàng cảm giác mình giống như là một chú cừu nhỏ đang bị một con sói đuổi trên thảo nguyên, kết quả cuối cùng cũng chỉ là bị sói đói cắn nuốt mà thôi, vì vậy nàng tuyệt vọng dừng lại. Vân Thiên Hà cưỡi Vân Bôn dừng lại bên cạnh nàng. Hai con mắt Ưu Hạc nhìn chăm chú vào Vân Thiên Hà mở miệng nói:
– Trước khi ngươi giết ta, ta có một thỉnh cầu, ta muốn biết tại sao ngươi lại phát hiện ra chúng ta ?
– Thanh Long Sơn, sơn cốc.
Vân Thiên Hà chỉ nói một câu không đầu không đuôi như vậy.
Vừa nghe thấy lời này Ưu Hạc liền bừng tỉnh, hỏi lại:
– Ngươi đã sớm phát hiện ra chúng ta ở Thanh Long Sơn, sau đó lại phóng hỏa đốt sơn cốc để cắt đứt đường lui của chúng ta tại sao lúc đó ngươi lại không giết chúng ta luôn ?
– Bởi vì lúc đó các ngươi còn có giá trị lợi dụng, ta cần phải biết âm mưu phía trên, chân tướng của sự việc mà hiện tại các ngươi đã mất đi giá trị lợi dụng. Ta đã biết các ngươi âm mưu can thiệp quân chính khơi mào chiến tranh giữa hai nước do đó không thể nào để các ngươi Đông Sơn tái khởi. Hiện nay các ngươi đã dần đi ngược lại với mục đích ban đầu của tông môn vì vậy cuối cùng tông môn chỉ có thể diệt vong mà thôi.
Vừa nói Vân Thiên Hà vừa ra ra tay, một đạo hàn mang quét một đường vòng cung trong không khí lao về phía Ưu Hạc biến nàng thành một tượng băng.