Bát Giới nhàm nhạt cười trả lời:
– Bởi vì ta nguyện ý.
Ngọc La Sát nghẹn ngào im lặng, kinh ngạc nhìn hắn trong chốc lát, cuối cùng hừ lạnh nói:
– Nói dối! Ngươi nhất định là có ý đồ.
Bát Giới lại cười nói:
– Nếu như nói ta có ý đồ gì vậy thì được rồi, từ lần đầu tiên bần tăng nhìn thấy ngươi đã thích ngươi rồi.
Cơ thể mềm mại của Ngọc la Sát không hiểu tại sao lại run lên, chợt phát hiện bản thân nàng có chút không chịu được ánh mắt của hắn, nghiêng đầu sang bên khác:
– Ngươi cảm thấy ta sẽ tin sao? Ta không phải là đứa trẻ lên ba.
Bát Giới ha hả nói:
– Cho ta đây một lý do đi, ta cho ngươi đánh một trận, chúng ta liền huề nhau, còn chưa thể làm ngươi nguôi giận sao?
Ngọc La Sát quay đầu lại, gần như phát ra tiếng khẩn cầu với hắn:
– Đến cùng thì ngươi muốn như thế nào?
Bát Giới nghe vậy nói:
– Còn không tin? Chuyện đó là bần tăng nói thật, bần tăng rung động phàm tâm, coi trọng sắc đẹp của ngươi.
Ngọc La Sát sững sờ nhìn hắn, không phản bác lại được, một hồi lâu mới lên tiếng:
– Cũng bởi vì muốn thân thể của ta sao?
Bát Giới kỳ quái nói:
– Chẳng lẽ lý do này ngươi cũng không tin?
Ngọc La Sát:
– Ta đã rơi vào tay ngươi, tùy lúc ngươi muốn đều có thể cưỡng ép, đâu phải cần lượn một vòng quanh quẩn lớn như vậy?
Ánh mắt nàng liếc qua vết ứ máu trên ngực hắn.
Bát Giới nói:
– Bần tăng đã từng nói qua, đến nay bần tăng vẫn chưa phá thân, không phải phải làm thế nào.
Ngọc La Sát á khẩu không trả lời được, đột nhiên lại cố đè nén nụ cười, buồn cười đến mức cơ thể run rẩy, cuối cùng không biết nghĩ đến điều gì mà sự vui vẻ bỗng nhiên biến mất, nàng một bộ dạng phục tùng rũ mắt:
– Với Ngưu Hữu Đức mà nói ta bẩn thỉu vô cùng, đã ngủ với quá nhiều đàn ông, bao nhiêu ta cũng không nhớ rõ, ngươi xác nhận thật sự muốn ta chứ?
Bát Giới đáp:
– Không hỏi trước kia, không hỏi chuyện cũ, không hỏi nhân quả. Sáng nay có rượu sáng nay, mặc kệ ngày mai chân trời xa xăm, đều ghi lại sáng nay cả.
– Đều ghi lại sáng nay?
Ngọc La Sát kinh ngạc nhắc lại một câu, lẳng lặng nhìn hắn, cuối cùng chậm rãi đưa tay lên, kéo xiêm y trước ngực mình để lộ ra bộ ngực caо ngất trắng như tuyết đầy sung mãng, nõn nà ở giữa còn đính hạt ngọc đỏ ánh.
Nước động lại, dưới ánh trăng long lanh từng ly từng lý óng ánh nhô trên lòng ngực.
Tay kia nàng khẽ giày giụa, lần này Bát Giới cũng thả tay nàng ra.
Ngọc La Sát cứ như vậy ở trong nước cởi dây thắt lưng, quần áo cuối cùng cũng dần dần cởi xuống, không chút hối hận, từng cái từng cái cởi ra ném lên trên bờ. Cuối cùng nàng trần truồng đứng trong nước, lại từ từ nhích tới gần Bát Giới, cuối cùng hai tay quấn lên cổ hắn, chủ động ngẩng đầu lên hôn. Kịch liệt, hơi thở dồn dập, nhiệt tình như lửa đốt chính nàng cũng khó mà tưởng tượng được.
Hai người dây dưa ở trong nước cuối cùng đều trần truồng lại đến bên bờ dây dưa, ở trên đồng cỏ lăn qua lăn lại.
Tiếng côn trùng kêu văng vẳng tận sâu trong núi rừng, ánh trăng chói lọi rực rõ, tiếng kêu rên kiều diễm không dứt bên bờ, thỉnh thoảng lại vang lên.
Một đêm này Ngọc La Sát cực kỳ điên cuồng, cực kỳ động tình. Mấy bận điên cuồng cố gắng, tựa như sợ qua sáng mai sẽ đánh mất thứ gì đó. Cuối cùng cả hai ôm nhau co quắp nằm trên mặt đất. Bát Giới thở hổn hển nhìn ánh trắng sáng tỏ cười ha hả nói:
– Hóa ra là tư vị này.
Ngọc La Sát “ phốc” cô nén cười nói:
– Hiện tại ta tin trước kia ngươi chưa từng phá thân.
Bát Giới thở dài:
– Bần tăng là ngươi thành thật, không bao giờ nói láo.