– Nếu không thì thử đổi công pháp thử xem? Ở chỗ ta có cực nhạc tâm kinh của phật thánh.
Bát Giới lắc đầu:
– Không có tác dụng đâu, những năm gần đây ở chỗ này ta đã thử qua không ít công pháp tu hành, dù có dùng công pháp chuyển đổi kiểu gì cũng chỉ như hạt cát ném vào biển rộng, luyện đến luyện đi cũng không đạt được cái rắm gì. Không phải ma không phải kiếp, không được, không không, bần tăng vẫn là bần tăng, ta đấy, cuối cùng xem như cũng đã hiểu.
Hắn lại tiếp tục lắc đầu. Miêu Nghị lại hỏi:
– Hiểu rõ cái gì?
Bát Giới chắp tay trước ngực nói:
– Cửa vào giới thâm sâu như biển, trời sinh ta số mệnh làm hòa thượng. A di đà phật!
Miêu Nghị hoàn toàn trầm mặc, yên lặng uống rượu, công pháp tu luyện của Bát Giới gặp phải vấn đề kỳ quái, mà công pháp tu luyện của hắn cũng gặp vấn đề kỳ lạ, hai huynh đệ đến cùng là thế nào chứ?
Nghĩ đi nghĩ lại đột nhiên trong đầu lóe lên một tia sáng. Bí quyết tinh hỏa của hắn nếu như đến một mức độ nào đó, nếu như không có âm dương trợ lực kỳ thật chưa hẳn tiến độ tu hành đã so kịp với những người khác. Tu vi của Bát Giới đột nhiên tăng mạnh cũng không phải là vì chuyện trấn áp yêu tăng nam ba chứ? Hắn suy nghĩ một lúc lại trầm ngầm nói:
– Đã như vậy thì cũng đừng gấp, ta đoán chường ngươi không tìm được cách kích thích tu vi tăng lên là vì có nguyên nhân đấy, một khi tìm được nguyên nhân rồi chắc hẳn tu vi sẽ lần nữa đột nhiên tăng mạnh.
Bát Giới vui vẻ cười ha ha:
– Gấp cái gì mà gấp? Bần tăng gấp? Một chút cũng không vội. Thật vất vả mới bước chân vào giới tu hành, nơi phồn hoa sinh ra người tốt, lúc nào cũng nên hưởng thụ thật tốt mới đúng. Bỏ hết thời gian vào việc tu luyện đó mới thật là có bệnh.
Miêu Nghị hừ lạnh nói:
– Ta xem lúc ngươi gặp phải phiền toái vô lực không nơi nương tựa còn có thể nghĩ như vậy hay không?
– Chuyện gì mà gặp phải phiền toái nếu như không thể tránh né được vậy thì chỉ đành lăn lộn thôi.
Bát Giới thuận miệng nói ra sau đó lại cứng đờ. Thấy Miêu Nghị lại muốn bày ra tư thể đại ca mà chỉ dạy, hắn đau cả đầu, tranh thủ thời gian nói lảng sang chuyện khác, vội vàng ho một tiếng nói:
– Đại ca, ngươi nói xem lúc ta gặp lão tam nên gọi nàng là chị dâu hay là tam muội thì tốt?
Sắc mặt của Miêu Nghị trong nháy mắt đen lại, một cước đá văng Bát Giới ra ngoài.
Bát Giới “ối” lên một tiếng rất kỳ quái, bị đạp cho lăn ra ngoài.
Đêm nay, cả hai huynh đệ đã lâu không gặp ở dưới tinh không sáng sủa hàn huyên rất nhiều, rất rất nhiều.
Mãi đến khi mặt trời sắp lên, sau khi Miêu Nghị đứng dậy nhìn về phía hẻm núi, Bát Giới mới vỗ vỗ mông đứng dậy, đi đến trong đình, nhỏ giọng nói với Ngọc La Sát đang nằm nghiêng trong đình.
– Đừng giả bộ ngủ nữa, biết rõ ngươi đã tỉnh.
Ngọc La Sát trợn tròn mắt nhìn nhìn lại nhắm mắt lại lạnh lùng nói:
– Không biết đại sư có phân phó gì?
Bát Giới cười ha ha nói:
– Nghe nói ngươi muốn nhìn bảo tàng Nam Mô Môn một chút?
Ngọc La Sát bỗng nhiên mở lớn hai mắt, trong con ngươi rực cháy ngọn lửa của dã tâm.
Bát Giới lại vẫy vẫy tay:
– Đi thôi, không thể để ngươi đi một chuyến mất công được, mang ngươi đi xem một chút.
Dứt lời hắn quay người rời đi.
Ngọc La Sát lập tức trở mình đứng dậy, muốn trực tiếp đi theo ngay sau lưng thế nhưng không biết nghĩ đến cái gì, lại chạy đến bên hồ nước, vốc nước lên rửa mặt, soi mình qua mặt hồ một chút, vuốt vuốt lại mái tóc. Đến lúc này mới đứng dậy, nhanh chân đuổi theo.