Hình như mình chẳng có việc gì để làm, vậy thì nhiệm vụ này rốt cuộc là để mình làm gì vậy?
Cố Thanh Sơn còn đang chìm ngập trong đống nghi vấn, một ánh lửa đột nhiên lại bay tới.
Hắn nhận lấy, tryền linh lực vào.
Âm thanh của Bách Hoa tiên tử vang lên: “Lần trước không quản con, lần này tự mình chú ý chút, tìm chỗ nào an toàn mà tạm ẩn.”
Khí thế cả người Cố Thanh Sơn đột nhiên toả ra.
Hắn không khỏi có chút cạn lời.
Sư tôn, người đã bảo vệ con quá rồi.
Chẳng lẽ trong chiến dịch lần trước người không thể quan tâm đến đồ đệ, dẫn đến đồ đệ bị người ta ăn hiếp, cho nên bây giờ trong lòng có chút áy náy?
Nhưng thế cũng không cần bảo vệ tốt như vậy!
Cố Thanh Sơn trầm ngâm, bỗng nhiên tự nhủ: “Không đúng.”
Không phải đảm nhiệm không đúng, mà là tất cả chuyện này đều không đúng. Bách Hoa tiên tử tuyệt đối không bao giờ vì đệ tử phải chịu một chút khuất nhục, liền dốc hết sức bảo vệ hắn như vậy.
Dựa theo tính tình của người, thì ngược lại càng hy vọng đệ tử phải chịu đủ loại trui luyện mới đúng.
Vậy rốt cuộc là tại sao? Tại sao muốn bảo vệ hắn như vậy?
Cố Thanh Sơn đang suy nghĩ, lại một có một lá bùa nữa bay tới, rơi xuống bên cạnh hắn. Hắn cúi đầu nhìn, vẫn là bùa truyền tin của Bách Hoa tiên tử.
Cố Thanh Sơn nhặt lá bùa lên, truyền linh lực vào, giọng nói của Bách hoa tiên tử lại vang lên lần nữa: “Ta đã nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định vẫn nên nói cho con biết một ít chân tướng, tránh cho cái tên hồ đồ là con chạy lung tung, nộp mạng rồi thì hỏng hết.”
“Thế giới Thần Võ đó, Huyền Nguyên, Bi Ngưỡng cùng với ta cũng từng lẻn vào trong đó, cẩn thận dò xét một phen. Nhưng theo như tình huống hiện tại, thì thế giới đó vô cùng kỳ quái, Bi Ngưỡng và ta đều có dự cảm xấu… Mà thôi, vẫn nên gặp mặt nói trực tiếp với con thì hơn, mau qua đây một lát.”
Cố Thanh Sơn lập tức đi ra ngoài.
Lời của Bách Hoa tiên tử, khiến trong lòng hắn như bị phủ lên một lớp sương mù.
Trong quân trướng, hai vị Thánh kia đều không ở đó nữa, chỉ có Bách Hoa tiên tử yên ổn ngồi đấy, đang lặng lẽ quan sát một hũ sành trôi lơ lửng.
Cố Thanh Sơn cẩn thận nhìn kỹ, nhận ra đây chính là bảo vật của Vô Hình Thiên Ma Thánh Vương. Lúc ấy nếu không phải Bách Hoa tiên tử dùng thần kỹ Súc Địa Thành Thốn cướp về, vậy thì kết cục của trận chiến kia thật khó mà nói được.
“Thanh Sơn.” Bách Hoa tiên tử thấy hắn tới, cười nói: “Con mau đoán xem, vật này rốt cuộc có ích lợi gì.”
Cố Thanh Sơn nói thử: “Kêu gọi Thiên Ma?”
“Không phải, công dụng chủ yếu của nó là khơi thông hai giới, tạo ra một lỗ hổng trên thế giới này, nối thẳng đến Thiên Ma giới.” Bách Hoa tiên tử nói.
“Nói như vậy, chẳng phải Thiên Ma giới có thể dựa vào thứ này đi chinh chiến khắp nơi sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Nó không mạnh như vậy, chỉ có thể sinh ra một lối đi một chiều.” Bách Hoa tiên tử tiếc nuối lắc đầu nói: “Vật này đối với chúng ta mà nói chẳng có chút tác dụng nào.”
Nàng thu lại hũ sành, nói: “Được rồi, chúng ta bàn chút về vấn đề nhiệm vụ của con.”
“Sư tôn, con thật sự nguyện ý được mang theo binh lính xông trận.” Thanh Sơn trầm giọng nói.
“Ban đầu ta cũng định để con làm vậy, nhưng bây giờ suy nghĩ lại, thấy vẫn nên thôi đi.”
“Tại sao?”
Bách Hoa tiên tử bình tĩnh nhìn hắn, nói: “Ta có một ít điềm báo, báo rằng bản thân mình sắp phải bỏ mạng… Tính qua vài quẻ thì đúng là sự thật.”
“Cái gì! Sao có thể!” Cố Thanh Sơn thất thanh nói.
Bách Hoa tiên tử là người tu hành mạnh nhất, thế mà lại có dự cảm sẽ mất mạng!
Nhưng một nhân vật lớn mạnh như vậy, đối với rất nhiều chuyện đều sẽ có chút phán đoán mơ hồ, mà thường thì rất chính xác.
“Trong ba tu sĩ Phong Thánh cảnh chúng ta, chỉ có linh giác của ta là mạnh nhất, cho nên mới nhận ra được sớm. Ta giấu hai người kia, âm thầm bỏ ra vài cái giá, bói vài quẻ, lại dùng đến thuật pháp xem bói thời Thượng cổ, kết quả không hề sai lệch.”
Cố Thanh Sơn kinh ngạc nhìn Bách Hoa tiên tử, phút chốc không thể tiếp nhận nổi tin tức này.
Bách Hoa tiên tử nhìn hắn, nói: “Cho nên con phải cẩn thận chút, sau khi đến thế giới Thần Võ, tìm một nơi an toàn nào đó để tạm trú, ngộ nhỡ gặp phải chuyện gì lạ phải mau chóng chạy thoát.”