Lam Lam quả nhiên đúng là gặp may.Đã sinh ra trong một gia đình giàu có,lại có thể lấy được một người giàu có như Lục Diệp Bằng về làm chồng.Có phải ông trời đã quá đối xử tốt với Lam Lam hay không?
Nhân cơ hội ngày hôm nay, cô nhất quyết phải làm một chuyện gì đó để khiến Lục Diệp Bằng có thể thay đổi về cái nhìn về cô.
Trong đầu Dương Tiểu Vy bỗng nhiên nảy lên một ý nghĩa đen tối.
Ngay lúc bầu không khí trong nhà ăn đang càng lúc càng căng thẳng thì lúc này Lục Diệp Ngôn mới vừa về nhà liền đã đi vào trong.
“Chào mọi người”.
Mọi người ai nấy đều giựt mình,vội ngẩng đầu lên nhìn cô.
Lâm Hoa quay đầu lại nhìn con gái, nói lớn.
“Con đi đâu từ hôm qua đến giờ?”
“Con qua nhà anh Diệp Bằng,rồi ngủ luôn bên đó” Diệp Ngôn hơ hững trả lời như không có chuyện gì xảy ra.
Dường như ánh mắt của cô đã nói lên sự chán ghét của mình về người mẹ của cô.
“Em qua nhà anh sao?” Cuối cùng Lục Diệp Bằng từ đầu buổi ăn đến giờ,cũng đã chịu lên tiếng.
Lục Diệp Ngôn gật đầu.
“Em còn đưa sư phụ về đây nữa.Chị ấy đang cần gặp anh….”
“Sao…..? Em đưa Lam Lam về đây sao?” Lục Diệp Bằng kinh ngạc liền đứng lên ” Cô ấy cần gặp anh, vậy để anh đi ra…”
Lục Diệp Ngôn vội xua tay, nói nhanh.
“Không phải! Người sư phụ muốn gặp là anh Diệp Văn, không phải là anh…. Chị ấy nói, có chuyện gì gấp lắm”.
Nghe vậy,Lục Diệp Văn đang ngồi ăn bỗng chốc toát mồ hôi lạnh,ánh mắt lo lắng nhìn Diệp Ngôn hỏi ngược lại.
“Lam Lam muốn gặp anh sao?”
“Phải đấy! Anh rể à…..” Là tiếng nói quen thuộc của Lam Lam vang lên sau lưng Diệp Ngôn.
Ngay sau đó là sự xuất hiện của cô ngay ở nhà ăn.
Tất cả mọi người nhìn vào gương mặt của cô đang có những vết thương,ai nấy đều lập tức phải khiếp sợ.Bà nội lo lắng đến nỗi từ trên ghế phải đứng dậy, bước đến trước mặt cô ân cần hỏi thăm.
“Lam Lam! Cháu dâu của ta làm sao vậy? Tại sao lại bị thương” Không đợi cho cô trả lời, bà đã quay qua trách móc Lục Diệp Bằng .
“Diệp Bằng ! Tại sao Lam Lam bị như vậy,con không nói cho cả nhà biết…..”
Cả người Lam Lam chợt run lên.Cô đưa mắt nhìn Lục Diệp Bằng thấy chỗ anh đang ngồi gần với chỗ Dương Tiểu Vy, thì gương mặt bắt đầu trở nên khó chịu.Trong đầu chỉ nghĩ đến những thứ có thể xảy ra trong trí tưởng tượng của cô.
Lục Diệp Bằng nhìn cô định tiến lại gần thì Lục Diệp Văn đã nhanh hơn anh một bước.
Lục Diệp Văn đứng lên,mang dáng vẻ sợ sệt nhìn Lam Lam,run rẩy hỏi.
“Em tìm anh có việc sao?”
Tâm tình Lam Lam đã không được vui vì chuyện của Lục Diệp Văn, bây giờ lại nhìn thấy Lục Diệp Bằng và Dương Tiểu Vy đang ngồi cạnh bên nhau, cô liền tức giận nghiến răng nói.
“Anh đi theo em”Ngay sau đó cô kéo Lục Diệp Văn ra ngoài.
Mọi người đều cảm thấy khó hiểu, có chuyện gì mà Lam Lam lại cần gặp Lục Diệp Văn mà thay vì là Lục Diệp Bằng.
Nhưng trong bàn ăn, có lẽ chỉ có một người từ nãy giờ đã không hề quan tâm đến cuộc diện từ nãy giờ.
Sau khi Lục Diệp Văn và Lam Lam rời khỏi, người đó cũng bắt đầu đứng lên đi theo ra ngoài.
…..
Lam Lam kéo Lục Diệp Văn ra ngoài, cô đã ngay lập tức đưa đoạn tin nhắn và những tấm hình nhạy cảm của Trương Hiểu Nghê và anh cho anh xem.
“Anh xem đi, cô tình nhân bé bỏng của anh thật trơ trẽn….Biết ngay là cô ta còn giữ bản sao mà!”
Lục Diệp Văn kinh hãi trợn mắt đầy dữ dội nhìn vào màn hình điện thoại, cả người chợt căng cứng đưa mắt nhìn xung quanh.Mồ hôi trên trán cũng nhanh chóng xuất hiện.
Bờ môi run rẩy lên tiếng.
“Cô ta……”
“Tôi không chắc là cô ta có đến đây không? Nhưng những chuyện vừa xảy ra, tôi tin là cô ta sẽ làm liều….”
Gương mặt Lục Diệp Văn tái mét,anh vô thức nhìn Lam Lam cầu xin.
“Bây giờ phải làm đây? Em nghĩ cách ra giúp anh đi”.
“Hức…..Anh tự làm thì tự chịu, đã biết sẽ ngày này,thì trước đó đừng có làm”.
Lục Diệp Văn không giận vì câu nói của cô,anh mệt mỏi ngồi khụy xuống đất, đưa tay lên vò đầu bức tóc của mình.Nhìn anh bây giờ chẳng khác nào như một người đàn ông đang lâm vào cảnh nợ nần chồng chất.
Đứng bên trong nhà hình ảnh hai người cũng đã được hai cặp mắt nhìn thấy.
Một người phụ nữ mang một nét đẹp hiền lành, nhưng hôm nay nhìn tình cảnh của Lục Diệp Văn như thế này, cô chỉ biết cong khóe môi lên cười khẩy.
“Chị biết chuyện này từ lâu rồi đúng không….? Chị Thi Thi!”
Đó là tiếng nói quen thuộc của Lục Diệp Bằng đang vang lên sau lưng của Thi Thi,anh cũng như cô cũng đang nhìn hai người họ bên ngoài.
Cả người Thi Thi chợt run lên từ từ xoay lại nhìn Lục Diệp Bằng.
Cô nhíu chặt mày, chợt hỏi.
“Cậu nói như vậy là cậu cũng biết…..”
Lục Diệp Bằng gật đầu.
“Có thể nói là …..em còn biết trước cả Lam Lam”.
Thi Thi sững người.
Cô trầm mặc suy nghĩ một lúc lâu khẽ hỏi.
“Không lẽ cậu biết trước Lam Lam sẽ bị thương vì chuyện này sao?”
Lục Diệp Bằng cả kinh, vội lắc đầu.
“Chuyện này em đã không thể nào lườn trước được,Lam Lam bị thương đúng là có phần lỗi của em….Nhưng quả thật,em không hề biết cho đến khi mọi người gửi cho tấm hình cô ấy nằm trên chiếc băng ca với toàn thân đều là máu” Giọng điệu anh vẫn trầm ổn, nhưng đã có phần sốt sắng.Anh không muốn Thi Thi lại hiểu lầm tình cảm của anh dành cho Lam Lam.
Thi Thi cũng cảm nhận được câu nói của Lục Diệp Bằng có sự lo lắng trong đó.Cô hiểu được lý do anh căng thẳng cũng chỉ là sợ gia đình của cô sẽ chia cắt anh và Lam Lam.
Vài giây sau,Lục Diệp Bằng đưa ánh mắt dò xét Thi Thi.
“Chị định làm gì? Có phải chị sẽ ly hôn với anh ấy không….?”
Nghe câu nói của Lục Diệp Bằng,Thi Thi chỉ biết bật lên một nụ cười mang nhiều tâm trạng.
“Nếu chị ly hôn, có phải là lợi người phụ nữ đó rồi không?” Cô giương mắt đi lại gần Lục Diệp Bằng, nhìn thẳng vào ánh mắt thâm sâu của anh “Đã là đồ của chị, thì có chết chị cũng không bao giờ buông ra….”
Dứt lời cô liền quay trở lại phòng ăn khi nãy.
Với một người thông minh, nhạy bén như Lục Diệp Bằng,anh đương nhiên hiểu câu nói của chị ấy.Anh biết Lam Lam và Thi Thi là hai con người có tính cách rất khác nhau, nhưng hai người lại có một điểm chung là không thích xài đồ chung với người khác, của mình là của mình….hai người sẽ không bao giờ để một ai đó chen vào giành lấy.
Có lẽ đây là đặc trưng của những người mang dòng máu họ Tần.