“Nhưng người này, nhỡ đâu…nhỡ đâu…”
“Không có nhỡ đâu, cô nghĩ xem, nghĩ đến bao nhiêu tiên như thế, đủ mấy anh em sống cả đời này, làm xong lần này, thì mấy anh em ra cả đời này có thể ăn uống chơi bời sống hết cả đời”
.
Tên béo dường như bị người đàn ông đột nhiên xuất hiện kia dọa cho có chút do dự, tên đầu xỏ thấy tên béo do dự thì tức phát điên hét lên: “Có phải giết người phóng hỏa đâu, cô sợ cái dắm à? Cứ cho là sau này bị bắt thì nhiều nhất là bị phạt tội làm bị thương người khác.
Ngồi mấy năm tù rồi ra, mấy anh em mình rửa sạch rồi lấy số tiên ấy, chỗ nào là không đi được?”
“Đây..”
Tên béo bị số tiền đột nhiên chui ra kia làm cho mất hết chừng mực, lại bị một tràng lời của tên đầu xỏ làm cho mất hết chủ ý, một tên cao lớn, cơ thể thô kệch từ đằng sau không khách sáo đẩy tên béo ra: “Cái dắm này! Đồ béo chết tiệt, cô không đánh thì để tôi!”
Trên tay tên cao lớn ấy cũng câm theo một chiếc gậy bóng chày, một chiếc gậy rất lớn, đập về phía trước.
“Nhìn đi, chính là làm như thê này, đồ béo chết tiệt, đứa nào ra tay thì được thêm một phần tiên.
Mấy anh cô thấy cô hăng hái lắm mà, đến hôm nay thì vẫn là một thằng chíp hôi, sợ cô không tìm được phụ nữ, đại ca đã giao cho cô việc ngon như thế, để cô kiếm thêm ít tiền, sau dễ tìm lấy con vợ.
Nếu cô đã không muốn, mẹ kiếp, cô cút ra xa một tí, chỗ tiên thêm kia, tôi lấy”
.
Một gậy của tên cao to đập xuống.
“Ư”
Bên tai Giản Đồng truyên đến âm thanh kìm nén, cô hốt hoảng ngẩng đầu lên nhìn, trong bóng đêm, có người ôm cô, có người ôm cô thật chặt trong phạm vi an toàn, bên tai là tiếng người đó kìm nén đau đớn, trong lúc mơ hồ, cô dường như








– —————–