“Xin lỗi, chuyện này là ba làm có chút quá đáng, Nhưng ba cũng là không có cách nào, nếu không làmlàm như vậy mẹ con sẽ không ngoan ngoãn đi theo ba.”
“……”
Chỉ với một câu nói, trái tim của cậu bé cuối cùng dường như bị thứ gì đó chọc vào.
“Ba muốn mẹ đi cùng ba sao?”
“Đúng, con cũng thấy tính tình mẹ con rất bướng bỉnh. Nếu như ba không nắm lấy điểm yếu của mẹ, mẹ căn bản sẽ không ngoan ngoãn nghe lời. Cho nên, tha thứ cho ba, có được không?”
Hoắc Tư Tước không có giấu diếm con trai mình, hắn đem nguyên nhân nói thẳng với cậu bé.
Mặc Bảo nghe được, đôi tay nhỏ bé đang nắm chặt kia chậm rãi buông ra.
Nhưng cậu vẫn không có giống trước kia cứ như vậy nhào tới trên người hắn, hiện tại cậu trở nên rất cẩn thận ôm em gái và duy trì khoảng cách với ba.
“Nhưng mà nếu ba không bắt nạt mẹ, mẹ sẽ không ra nông nổi như vậy. Ba, nếu ba không thích mẹ tại sao không để cho mẹ đi?”
Đột nhiên, đôi mắt của cậu bé đỏ hoe, giọng nói giống như không kìm chế được nữa.
Hoắc Tư Tước ngơ ngẩn.
Đúng vậy, tại sao hắn không để cô đi? Nếu hắn đã chán ghét cô , thống hận như vậy, vậy để cô biến mất trước mắt không phải tốt hơn sao?
Hoắc Tư Tước cũng muốn hỏi.
Nhưng không biết vì cái gì, hắn chỉ cần nghĩ đến sau này cô sẽ rời khỏi tầm mắt của hắn, cả đời sau được sống hạnh phúc. Hắn liền sẽ cảm thấy rất khó chịu.
Giống như thứ vốn thuộc về hắn, bỗng nhiên không có bất cứ quan hệ gì với hắn.
Làm cho hắn chỗ nào cũng cảm thấy khó chịu!
Đặc biệt là lúc ở sơn trang của Raymond, hắn thấy được một màn ở bữa tiệc kia, trong lòng hắn càng sinh ra loại cảm giác muốn ngay lập tức tới trói cô. Sau đó đem cô nhốt lại không bao giờ cho bất cứ kẻ nào nhìn thấy cô.
Hắn thật sự điên rồi.