Dạ Đàm hừ lạnh: “Cũng không hẳn là vậy, hiện tại Tứ giới có được mấy người tốt chứ?”
“Ngươi……” Triều Phong bị nghẹn đến hai mắt trợn trắng, “Cho nên ngươi đâm Thiếu Điển Hữu Cầm thành như thế à? Tiểu di tử thân thiết của ta ơi, ngươi có thể đừng hành sự tuyệt tình như vậy được không? Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghĩ tới, nếu ngươi không ra tay, ở trước mặt hắn ăn vạ làm nũng, rót lời ngon ngọt, nói không chừng hắn có thể giúp ngươi sao? Chẳng phải bình thường ngươi rất giỏi những chuyện như thế à?”
Lúc Dạ Đàm nghe thấy bốn chữ “Thiếu Điển Hữu Cầm” này, rõ ràng tim đập loạn nhịp. Nhưng rất nhanh, nàng lại khôi phục dáng vẻ không chút động lòng: “Ta không cần.”
Triều Phong từ bỏ, nói: “Được rồi. Dù sao bây giờ có nói gì đi chăng nữa thì cũng đã muộn. Ta thấy bộ dạng lòng chàng sắt đá của hắn, cũng chỉ có ta đây tỷ phu của ngươi số khổ, một thân một mình đối địch với trời đất.”
Hắn nói nghe rất bất lực mà chân thành, Dạ Đàm tỏ vẻ cảm động, nói: “Tỷ phu đối với tỷ tỷ thực sự là tình sâu thắm thiết, ta rất ngưỡng mộ.”
Triều Phong tức giận: “Không tin thì không tin, có cần phải mở miệng châm chọc vậy không? Có cần không hả?”
Dạ Đàm sờ sờ mặt mình, cũng rất bất ngờ, hỏi: “Làm sao ngươi thấy được? Ta nói rất chân thành đấy nhé.”
Triều Phong chỉ vào thác nước nói: “Nếu ngươi thực sự tin ta, đã sớm xuống đây, có đến mức đứng cách một thác nước mà nói chuyện như vậy không? Không phải ngươi sợ ta hành động bất ngờ, bắt ngươi về tranh công lãnh thưởng đó sao?”
Dạ Đàm bị hắn vạch trần suy nghĩ, cũng không xấu hổ, nói: “Ta gọi cái này là cẩn thận thì sẽ giữ được thuyền đến vạn năm.” Loading…
Triều Phong không muốn tranh luận với nàng, hắn hỏi: “Đông Khâu Xu không có ở đây à?”
Dạ Đàm quay đầu lại nhìn thoáng qua ngọn của thác nước, nói; “Có ở, đang ngủ trưa.”
“Miệng người có một câu nói thật nào không hả?” Triều Phong quả thực sắp bị nàng làm tức chết, “Nếu ông ta có ở đây, ngươi cần đề phòng ta thế này à?”
Được thôi. Trí lực người này vẫn không thấp. Dạ Đàm nhún nhún vai, nói: “Nếu ngươi không có việc gì khác, ta đi trước đây.” Nói xong, nàng định xoay người đi trở lại trên núi.
Phía trước thác nước, Triều Phong vội nói: “Khoan đã, để ta gặp mặt tỷ tỷ của ngươi.”
Dạ Đàm khẽ dừng bước, sau một lúc lâu mới nói: “Gặp tỷ ấy? Tàng Thức hải là nơi ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?” Ngoài thác nước, Triều Phong không trả lời câu hỏi của nàng, chỉ nói lại lần nữa: “Để ta gặp mặt nàng ấy.”
Dạ Đàm xoay người lại, dọc theo con đường nhỏ quanh co đi lên phía đỉnh núi. Thác nước như dây xích bạc, treo buông xuống giữa núi. Nàng nhàn nhạt nói: “Những thứ nên nói ta đã nói hết, nếu ngươi không sợ chết, cứ vào đi.”
Nàng vừa nói dứt câu, Triều Phong đã bước vào thác nước.
Pháp trận của Tàng Thức hải không hề ngăn cản hắn, Triều Phong cũng thất kinh trong lòng —— Dạ Đàm đối với pháp trận nơi này, quả thực là rõ như lòng bàn tay. Hắn theo sát phía sau Dạ Đàm, hận không thể mọc ra cánh, bay đến đỉnh núi.
Dạ Đàm không hề quay đầu lại, biết hắn sốt ruột, lại cố tình đi không nhanh không chậm.
“Ngươi thực sự muốn gặp tỷ ấy sao?” Nàng hỏi.
Triều Phong quả thực lười trả lời những câu này, nhưng vì nể mặt tiểu di tử ở phía trước, hắn vẫn hừ một tiếng. Dạ Đàm lại hỏi: “Cho dù tỷ ấy có biến thành bộ dạng gì?”
“Ý gì đây?” Tâm tư của Triều Phong vốn nhạy bén, nàng vừa hỏi, hắn liền biết có chuyện rồi. Cho nên hắn lập tức hỏi: “Thanh Quỳ sao rồi hả?”
Dạ Đàm không đáp, Triều Phong thân như diều hâu, nhảy vài bước lên đỉnh núi. Thông xanh, bàn cờ nơi này vẫn như trước, chỉ là thư xá xưa nay ồn ào, bây giờ không có một bóng người. Hắn bước nhanh lên phía trước, đi vào tịnh thất phía sau thư xá.
Người còn chưa đến gần, đã nghe thấy một thứ mùi kỳ quái.
“Đây……” Triều Phong nhíu mày, vội vàng đẩy mấy cánh cửa trúc của tịnh thất ra. Mùi khét càng lúc càng gần, dự cảm xấu trong lòng hắn cũng trở nên nặng nề hơn. Hắn quay đầu lại liếc mắt nhìn Dạ Đàm, Dạ Đàm chỉ đi theo phía sau hắn, không nói lời nào.
Động tác của Triều Phong nhanh hơn, cuối cùng khi đẩy cửa một gian tịnh thất khác ra, trên giường có một người đang nằm.
Người ấy toàn thân đen kịt, gần như không còn hình người.
