Phùng Tiểu Uyển gật đầu, sắc mặt vô cùng bi thương.
Hoài Lam cũng nghẹn ngào nói với Mục thành chủ: “Mục thành chủ, hiện anh Thanh đã ra nông nỗi này, ông sẽ không có ý đuổi chúng tôi rời khỏi đây chứ?”
Mục thành chủ vội nói ngay: “Yên tâm, chỉ cần Mục phủ còn, tôi sẽ không để cậu ấy gặp chuyện gì”.
Nghe Mục thành chủ khẳng định như vậy, Hoài Lam vội nói lời cảm ơn: “Cảm ơn Mục thành chủ!”
Mục thành chủ khế gật đầu, lại lo âu nhìn Dương Thanh một cái rồi nói với Phùng Tiểu Uyển: “Mục phủ tuy cũng có chút thuốc tốt chữa thương đấy, nhưng hẳn cũng không vừa ý cháu được”.
“Hiện giờ Dương Thanh bị thương nặng như thế, ông cũng không biết phải giúp cậu ấy bằng cách nào, chắc hẳn cháu sẽ cần một ít dược liệu để chữa bệnh, bất kể thiếu cái gì, cháu cứ việc nói ra, ông sẽ dốc hết sức chuẩn bị đầy đủ cho cháu”.
Phùng Tiểu Uyển gật đầu, nghẹn ngào nói: “Cảm ơn ông Mục ạ, tạm thời cháu chưa cần thêm gì, nếu sau có gì cần, cháu nhất định sẽ đến làm phiền ông”.
“Vậy được’.
Mục thành chủ lại nhìn Dương Thanh một lần nữa, nói: “Mục phủ còn nhiều chuyện cần xử lí, chuyện của Dương Thanh giao lại cho hai cháu, đợi bố trí xong xuôi mọi việc, ông sẽ tới thăm Dương Thanh sau”.
Mục thành chủ nói xong, người hầu cận đẩy xe ông lão rời khỏi đó.
Mục thành chủ vừa từ bên chỗ Dương Thanh trở lại liền phát hiện chuyện bất thường, các cao.
thủ của Mục phủ đều đang ở đây chữa thương, nhưng cả một sân thi thể trước đó lại không thấy đâu.
Theo dự tính của ông lão, lẽ ra việc xử lí những thi thể này còn cần khá nhiều thời gian.
“Thành chủ, tôi có lỗi với ngài!”
Đúng lúc này, một vị cầm quyền của Mục phủ đi tới trước mặt Mục thành chủ, quỳ phịch xuống dưới chân ông lão.
Mục thành chủ chợt có một dự cảm xấu, vội hỏi: ‘Đã có chuyện gì xảy ra?”
Vị cầm quyền kia vội trình bày: “Tất cả thi thể các cao thủ Siêu Phàm Cảnh đều đã bị người ta cướp đi, thực lực của bọn họ quá mạnh, chúng tôi hoàn toàn không thể chống cự, tôi nghỉ ngờ, người đó là Black Doctor”.