Sắc mặt mỗi người đều lộ vẻ bi thương.
Cuộc chiến hôm nay có thể nói đã gây tổn thất cực kì nghiêm trọng cho phủ Hoài Thành, phủ Hoài Thành đã lâm vào thời khắc nguy cấp nhất, bất cứ lúc nào cũng có thể bị một thế lực bên ngoài tiêu diệt.
“Tỏ vẻ bi thương ai oán thế làm gì? Chấn chỉnh tinh thần lên cho tôi, trời sập đã có tôi chống cho các vị!”
Thành chủ Hoài Thành đảo mắt nhìn đám người bên dưới, lạnh giọng quát.
“Thành chủ, hiện đang có rất nhiều thế lực âm thầm theo dõi phủ Hoài Thành chúng ta, chỉ sợ bọn họ đều đang chực chờ tìm cơ hội tấn công, ngoài kia, đám cao thủ của Mục phủ đang đánh giết khắp nơi, chúng đã chiếm đoạt mấy gia tộc hàng đầu rồi, nếu chúng ta còn chưa có đối sách hữu hiệu, chỉ e thật sự xong rồi”.
Một vị cầm quyền của phủ Hoài Thành hậm hực nói.
“Làm lay chuyển lòng quân, giết!”
Thành chủ Hoài Thành tức thì giận dữ, ném ngay viên hạch đào đồ chơi đang xoay trong lòng bàn tay ra.
“Bụp!”
Viên hạch đào đồ chơi kia nện ngay giữa hai hàng mày của kẻ vừa lên tiếng, mọi người đều chưa kịp phản ứng lại, kẻ nọ đã gục xuống vũng máu, chết không nhằm mắt.
Cảnh tượng này khiến tất cả đều chấn động ngây người.
Thành chủ Hoài Thành đảo mắt nhìn khắp nơi một vòng, lạnh lùng nói: “Còn ai cho rằng phủ Hoài Thành chúng ta không thể chịu nổi cơn phong ba này nữa?”
Ánh mắt lão ta quét tới đâu, người người đều gục đầu xuống tới đó, không ai dám nhìn thẳng vào mắt lão ta.
Thành chủ Hoài Thành nghiến răng nghiến lợi nói: “Việc chúng ta phải làm lúc này là chờ, ai dám tấn công phủ Hoài Thành chúng ta trước nhất, chúng ta sẽ cho bọn chúng một đòn sấm sét, khiến đám chuột nhắt trốn trong bóng tối kia biết, phủ Hoài Thành chúng ta không phải dễ chọc như vậy đâu”.
Đúng lúc này, một người hầu vội vàng chạy vào, quỳ xuống trước mặt Thành chủ Hoài Thành, thưa: “Thành chủ, có tin tốt, tất cả các cao thủ của Mục phủ đã rời khỏi Hoài Thành rồi”.