Vương Ngôn đợi Hoắc Vũ Hạo ngồi xuống rồi rót ly nước cho hắn, nói:
– Thân thể con sao rồi? Còn vấn đề gì nữa không?
Hoắc Vũ Hạo cũng không khách sáo, thoải mái cầm ly nước lên uống cạn:
– Đệ tử không sao, chỉ là kiệt sức thôi. Vương lão sư, Vũ Hồn của tỷ tỷ có khi nào vì biến dị mà thành Tà Vũ Hồn không?
Có thể nói trong những người ở đây, Hoắc Vũ Hạo là người hiểu rõ vũ hồn Tà Hỏa Phượng Hoàng của Mã Tiểu Đào nhất, bình thường tuy trong vũ hồn có hơi thở tà ác rất rõ ràng nhưng vẫn bị ngọn lửa phượng hoàng áp chế. Nhưng khi vũ hồn của Mã Tiểu Đào bắt đầu biến dị, đại phát thần uy trên sàn đấu, Hoắc Vũ Hạo đã không còn cảm nhận được ngọn lửa phượng hoàng chiếm thế thượng phong nữa, trong đó, chỉ còn sự tuyệt vọng và bạo lực. Điều này rõ ràng không phải là những đặc điểm từ vũ hồn của hồn sư bình thường rồi.
Vương Ngôn lộ vẻ bi thương, nói:
– Nếu không thể hoàn toàn áp chế ngọn lửa phượng hoàng của nó, rất có thể, nó sẽ phát triển theo hướng Tà Hồn Sư. Không những thế, nó còn là một Tà Hồn Sư cực kỳ mạnh mẽ nữa. Huyền lão nói, sau khi ngọn lửa phượng hoàng biến dị, hồn lực của nó lập tức vụt lên cấp 70. Đợi cô bé có thêm Hồn Hoàn thứ bảy nữa, e là cấp bậc vũ hồn lại còn tăng thêm nữa, nhưng ít hay nhiều, ngay cả Huyền lão cũng không xác định được. Nói thế nào, chuyện Tiểu Đào trở thành Tà Hồn Sư là chuyện tuyệt đối chúng ta không muốn nhìn thấy, nhưng cứ để thần trí của nó bị ý niệm tà ác kia cắn nuốt, thì sau này, cô bé không còn là Mã Tiểu Đào nữa, mà sẽ thành một Hắc Phượng Hoàng vô cùng hung ác.
Hoắc Vũ Hạo giật mình nói:
– Vậy phải làm sao đây? Tỷ tỷ sẽ…
Vương Ngôn thở dài một hơi, lắc đầu nói:
– Hiện tại chúng ta vẫn chưa nghĩ ra cách gì khả thi, chỉ còn mong về đến học viện xem tình hình như thế nào. Huyền lão đã đưa Tiểu Đào về trước, sau đó sẽ quay lại đón chúng ta sau.
Hoắc Vũ Hạo vừa nghe tin Mã Tiểu Đào đã lên đường trở về học viện liền thở phào một hơi, từ trước đến nay hắn vẫn luôn tin tưởng vào học viện. Có điều, hắn hơi có chút thắc mắc.
– Vương lão sư, sao chúng ta không lên đường về luôn mà còn phải đợi Huyền lão đến đón? Tự chúng ta không về được sao? Mọi người cũng đâu có ai bị thương quá nghiêm trọng?
Vương Ngôn nhìn hắn thật sâu, nói:
– Vũ Hạo, sau lần này trở về, e là một thời gian dài nữa con không thể rời khỏi học viện. Thậm chí các kì nghỉ cũng vậy. Chúng ta đã giành chức quán quân nên nhất cử nhất động đều có người chú ý, rất dễ bị người khác ganh ghét. Chẳng may có người muốn gây bất lợi cho các con thì sao? Học viện không thể không cẩn thận tính toán được. Chuyện Bản Thể Tông lần trước chắc hẳn con vẫn còn nhớ phải không?
Hoắc Vũ Hạo trợn mắt nói:
– Lão sư, ý ngài là, sẽ có người…
Vương Ngôn gật đầu nói:
– Không loại trừ có khả năng này. Chỉ cần có Huyền lão đi cùng, ta tin chắc những người kia sẽ không dám làm chuyện thiếu suy nghĩ. Con tuyệt đối đừng xem thường những người ở bên ngoài, không ai là người tốt cả. Các con chỉ mới bấy nhiêu tuổi đã ưu tú như vậy, thế thì mười năm, hai mươi năm sau sẽ như thế nào đây? Các kẻ thù của chúng ta tuyệt đối không hi vọng uy hiếp của bọn họ có cơ hội trưởng thành đâu.
Hoắc Vũ Hạo nhíu mày, hắn không lớn lắm nhưng tâm tính so với bạn bè trầm ổn hơn nhiều, Vương Ngôn nói bấy nhiêu đã đủ để hắn hiểu rõ.
– Vương lão sư, Vương Đông thế nào rồi?
Vương Ngôn nói:
– Tình hình xem như đã ổn định, nó cũng giống con, chỉ bị kiệt sức thôi. Trận cuối cùng có thể nói hai con đã dốc toàn lực. Nói một cách thẳng thắng, bốn Vũ Hồn dung hợp kỹ của bọn con đã làm tất cả mọi người chấn động cực kỳ. Đây là lần đầu tiên trong lịch sử giới Hồn Sư có hai Hồn Sư có Vũ Hồn Song Sinh cùng phối hợp sử dụng bốn Vũ Hồn dung hợp kỹ. Cũng vì nguyên nhân này mà các con phải càng thêm cẩn thận. Được rồi, con đi xem tình hình của nó đi, muốn ăn gì cứ gọi người đem đến. Tuyệt đối không được rời khỏi tửu điếm, lúc này con đã là ngôi sao sáng chói của tất cả mọi người rồi.
Nói đến câu cuối cùng, hắn lại nở một nụ cười vui vẻ, ánh mắt hắn nhìn Hoắc Vũ Hạo hệt như nhìn thấy đứa con trai yêu của mình vậy.
Hoắc Vũ Hạo lúc nào cũng mang theo chìa khóa phòng của Vương Đông, cũng giống như Vương Đông lúc nào cũng có thể ra vào phòng hắn vậy.
Hắn nhẹ nhàng mở cửa, bước vào phòng.
Vương Đông vẫn đang chìm vào giấc ngủ say, cả người được một tấm chăn ấm áp bao phủ, chỉ để lộ ra gương mặt tái nhợt suy yếu.
Mái tóc ngắn màu xanh lam rối bù trên gối nằm, gương mặt anh tuấn bình thường không hiểu tại sao lại có nét dịu dàng hơn trước.
Hoắc Vũ Hạo ngồi xuống cạnh giường, không biết vì sao lại không kềm được mà đưa tay bẹo má Vương Đông, sau đó cúi đầu sát mặt hắn, lẩm bẩm:
– Thật sự rất giống!
Đúng vậy, bất kể là tóc hay đường nét trên khuôn mặt, Vương Đông đều cực kỳ giống cô gái xinh đẹp xuất hiện trên sàn đấu hôm trước. Có điều lúc này, gương mặt Vương Đông đầy nét trẻ con, thua xa vẻ thành thục của cô gái kia thôi.
Hoắc Vũ Hạo lại càng cúi đầu nhìn thật kỹ gương mặt Vương Đông, vì khoảng cách quá gần nên bỗng nhiên hắn cảm thấy có đôi mi hé mở, dường như chạm cả vào gương mặt mình, tích tắc sau, trước mặt hắn là đôi mắt to tròn màu xanh lam, lông mi vừa hé mở còn có chút run run.
– A, tỉnh rồi sao?
Hoắc Vũ Hạo giật mình bật dậy, không biết vì sao khi hắn nhìn thẳng vào đôi mắt kia, tim lại đập nhanh một cách kỳ lạ.
Vương Đông tức giận nhìn hắn:
– Ngươi dám véo mặt ta, ngươi chờ đó…
Hoắc Vũ Hạo dở khóc dở cười:
– Ngươi tỉnh rồi sao lúc ta vào lại không lên tiếng?
Home » Story » đấu la đại lục ii (tuyệt thế đường môn) » Chương 294: Giải đấu kết thúc, phần thưởng! (Thượng)
Chương 294: Giải đấu kết thúc, phần thưởng! (Thượng)
- Tháng 10 18, 2023
- 8:40 chiều