Quân lính bất ngờ làm phản giống như Tuyết Sơn bùng nổ, trong khoảng khắc liền rầm rà lăn thành một mảnh, khi nói chuyện phương xa tiếng huyên náo ở bên này đều có thể nghe đến, cảm giác đến trong không khí kia là loại xao động bất an.
Thái tử lạnh giọng nói: “Đi theo ta tới phía trước nhìn xem!”
Nhưng mà chờ hắn đến triền núi cúi đầu nhìn lại, toàn là núi đồi, như rừng rậm vậy, bỗng nhiên dựng thẳng lên lá cờ đế vương, hò hét đến nỗi đất rung núi chuyển. Mấy vạn quân đội, một mảnh hỗn loạn, vô số tướng lĩnh cùng quân lính bốn phía xung phong liều chết, điên cuồng chém giết muốn mở một con đường máu.
Thái tử nắm thời cơ, lập tức hạ lệnh: “Rút lui! Lập tức lui lại!” Nếu như muộn, sợ là ngay cả thân tín của hắn cũng phải bỏ thây ở chỗ này! Trong lòng tuy rằng hận chết Bùi Hiếu, nhưng dù sao hắn vẫn là người của gia tộc Bùi thị, sau khi trải qua thiên nhân giao chiến trong đầu, thái tử cắn răng một cái, quay ngựa lại, mang người bỏ chạy về phía Đại Đô.
Bùi Hiếu lúc này thấy sự tình cực kỳ hỏng bét, bất ngờ làm phản vừa xuất hiện, hắn liền bị dọa sợ. Xe ngựa chạy trốn bị phản quân bất ngờ vây quanh, hắn còn cố gắng bày ra thân phận tướng quân nhằm hù dọa bọn họ, ai ngờ, trái lại kích thích quân sĩ càng thêm phẫn nộ.
“Các ngươi không thể giết ta! Ta là tướng quân! Ta là hoàng thân quốc thích! Các ngươi nếu giết chết ta, tất cả đều phải mất đầu!” Bị người đồng loạt xông lên kéo xuống xe ngựa, dùng dây thừng trói chặt, Bùi Hiếu mắt thấy tròng mắt bọn hắn đều đỏ quạch, biết chính mình thật sự sẽ chết ở chỗ này, cũng chẳng quan tâm đến thể diện tướng quân, dứt khoát lớn tiếng quát lên.
Bùi hiếu hô một tiếng, chung quanh lập tức an tĩnh lại.
Bất ngờ khiến phản quân ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đích xác trong đáy lòng có một chút do dự, đúng vậy, Bùi hoàng hậu cùng Ung Văn thái tử là huyết mạch thân nhân của tên gia hỏa này, nếu bọn hắn thực giết hắn, sợ là thân tộc đều phải bị phạt…
“Còn không nhanh đem bản tướng quân buông ra?!” Bùi Hiếu thấy thế, nhẹ nhỏm một hơi.
Nhưng không đợi hắn đắc ý bao lâu, trong đám người bỗng nhiên có người hô lớn, nói: “Mọi người không nên bị hắn lừa! Pháp không trách chúng, chỉ cần hắn chết, hoàng đế không thể giết toàn bộ chúng ta! Nhưng nếu để cho hắn sống rời khỏi, hắn sẽ không buông tha chúng ta! Chư vị ở đây chết thì chết, liên luỵ thân quyến mới là thực! Giết hắn!”
Sau đó, đám người vốn đang an tĩnh lần nữa huyên náo lên. Đúng là pháp không trách chúng, cho dù hoàng đế muốn xử phạt, cho dù Bùi gia cùng thái tử muốn tìm người tính sổ, nhiều người như vậy, bọn hắn có thể giết ai? Ngược lại, nếu như bọn hắn đem người này thả đi, hắn đã nhìn rõ những người chung quanh, đợi khi trở về làm sao có thể buông tha bọn hắn?
Vốn trong xe ngựa đang an tĩnh bỗng nhiên truyền tới một tiếng nữ nhân thét chói tai của nữ nhân, sau đó, một thiếu nữ xinh đẹp bị người kéo ra từ trong xe ngựa, ngã xuống đất.
“Các ngươi nhìn xem! Huynh đệ chúng ta phải đi tiền tuyến giết địch, chiến đấu hăng hái đẫm máu, tên rùa rụt đầu này không những cắt xén tiền mồ hôi nước mắt của chúng ta, còn mang theo mỹ thiếp hành quân hưởng lạc! Nhìn xem trên thân nữ nhân này, không phải dải lụa tơ hồng, mà chính là vàng bạc mã não! Bọn hắn uống rượu dùng cốc đều giá trị thiên kim! Lại nhìn xem trên thân chúng ta mặc gì, giáp trụ đều là hạng cũ nhất, ăn uống tất cả đều vô cùng cực khổ! Ngay cả ăn no bụng cũng không thể! Các ngươi nói, tướng quân như vậy có nên giết hay không?!”
“Nên giết!”
“Giết hắn!”
“Giết đôi cẩu nam nữ này!”
Thấy Bùi hiếu bên trong xe ngựa thật sự giấu nữ nhân, nhiều quân sĩ nhất thời bừng bừng lửa giận, bọn họ không cầu hắn làm gương cho binh sĩ, nhưng cầm tiền mồ hôi nước mắt của bọn họ để chơi nữ nhân, lại còn coi thường sống chết của họ, tướng quân như vậy không giết không đủ để bình ổn lửa giận trong lòng! Một người dẫn đầu lủi một đao băm xuống, Bùi Hiếu hét lên một tiếng, máu tóe lên cao bảy thước, phun ở trên mặt hắn, nhưng hắn còn chưa chặt đầu Bùi Hiếu, đã bị những hộ vệ khác loạn kiếm chém chết. Càng nhiều phản binh bất ngờ bổ nhào qua, một người nhanh chóng giữ chặt thi thể, một người khác giơ tay chém xuống, thổi phù một tiếng, một cái đầu người to như vậy liền ngã nhào trên đất, thiếu nữ bên cạnh bịt tai thét chói tai, không kịp chạy trốn cũng bị người khác một đao chém lật.
Chuyện này khiến cho phản quân triệt để điên cuồng.
Thái tử giờ phút này đã mang hai vạn người hướng Đại Đô chạy trốn chết, một đường đi trái tim cơ hồ muốn nhảy vọt lên cổ họng, mãi đến khi tiếng hét hò phía sau dần không còn nghe thấy, hắn mới nhẹ nhàng thở ra, khi thanh tỉnh lại, oán hận đối với Bùi Hiếu rốt cuộc không thể khống chế được nữa bạo phát ra ngoài.
“Thật là thành việc thì ít, hư việc thì nhiều! Ngay cả hắn không chết, cũng không thể dễ dàng quay về!” Nghĩ đến Bùi Hiếu vô năng ngu xuẩn, Thái tử cơ hồ cắn nát răng, nhưng trước mắt vẫn phải bận tâm một chút mặt mũi của Bùi gia, thái tử lập tức nói với thân tín: “Lần này bất ngờ làm phản, chính là do mật thám ở giữa châm ngòi, truyền lệnh xuống, nếu phát hiện tung tích mật thám, giết chết không tha!” Này còn chưa xong, hắn lại kéo một tờ giấy từ bên trong tay áo, dùng ngón tay nhúng máu, viết một phong huyết thư, giao cho một tên thân tín: “Đem phong thư này lập tức đưa đến Đại Đô, giao đến tận tay mẫu hậu ta, không được sai lầm!”
Có Bùi hoàng hậu trấn thủ chu toàn ở Đại Đô, dù chuyện lần này Bùi gia cùng hắn đều không thể thoát khỏi trách phạt, tối thiểu cũng sẽ không rơi xuống kết thúc thê thảm.
Thái tử giờ phút này không khỏi âm thầm vui mừng, mẫu hậu sớm đã sắp xếp thỏa đáng nhân thủ bên cạnh hắn, hai vạn người này là bùa hộ mệnh của hắn! Nếu không bọn phải họ bảo hộ đúng lúc, hắn không thể nào chạy thoát khỏi cạm bẫy kia.
Kỵ binh vừa mới phái đi, liền có người từ phía sau chật vật chạy tới, một người một ngựa, một thân áo giáp Thân Vệ Quân, thấy rốt cục cũng đuổi theo được thái tử, trên mặt lộ ra vẻ vô cùng kinh hỉ, nhưng lại bị người khác ngăn cách bên ngoại, không được tới gần.
“Cho hắn tới đây.” Thái tử nói.
Một người một ngựa đi tới trước ngựa Thái tử, còn chưa mở miệng nói chuyện đã khóc rống thất thanh.
Thấy người này có chút quen thuộc, tử tế nhìn kỹ, lại là một tên con cháu Bùi gia đi theo Bùi hiếu, trong lòng thái tử lộp bộp một chút. Vẻ mặt hắn âm ngươi, trừng mắt nhìn, thấy người nọ còn chưa khóc xong, không nhịn được lộ ra vẻ mất bình tĩnh, nói: “Khóc lóc sướt mướt như thế nào! Nói, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Người này mới ngẩng đầu, còn mang nước mắt, đầy mặt hận ý nói: “Là tướng quân hắn… Hắn bị tặc nhân hại chết! Thái tử điện hạ, xin ngài nhất định phải báo thù cho tướng quân! Hắn chết rất thảm, chết không toàn thây! Mạt tướng liều mạng mới trốn thoát, người khác đều… Đều chết!”
Thái tử nhất thời lập tức đứng ngây, một lát sau mới tỉnh lại.
Tuy rằng đối với hành vi ngu xuẩn của Bùi hiếu, lúc trước hắn đã thập phần oán hận, nhưng trước mắt thực nghe đến tin đối phương đã chết, trái lại có chút khó mà tiếp nhận. Kia dẫu sao cũng là một thành viên quan trọng của Bùi gia, buồn cười là còn chưa chinh phạt đã chết trong một trận phản loạn, nếu mẫu hậu biết, có thể hay không trách mình không có năng lực?
Nhưng giây lát lại nghĩ lại, trận làm phản bất ngờ này vẫn phải có một người tới gánh tội thay, Bùi hiếu chết vừa lúc!
Thái tử càng phát giác được, ở lại chỗ này rất không an toàn, trực tiếp nói: “Ngươi lui sang một bên đi! Chuyện này tự ta có chừng mực!” Hắn ghìm ngựa ngắm nhìn bốn phía, gương mặt tuấn mỹ kia cực kỳ âm trầm. Nơi này, có gì đó không đúng! “Truyền lệnh xuống, tức khắc trở về Đại Đô!”
Vừa dứt lời, khắp nơi bỗng nhiên run rẩy, phía trước thấp thoáng có tiếng vó ngựa cường ngạnh thanh thúy vang lên, tựa như có vô số thiết kỵ cuồn cuộn vọt tới. Một lát sau, liền thấy một đạo nhân mã trong bụi đất mịt mù, ngăn trở đường đi của bọn hắn. Tại hàng ngũ đầu tiên, một tên trang phục nam tử, tư thế oai hùng, hiên ngang cưỡi trên con ngựa cao to, đang cười lạnh nhìn mình. Tấn vương! Hắn như thế nào lại ở chỗ này? Thái tử lập tức liền nhận ra người tới, cảm giác bất an trong lòng càng thêm mãnh liệt.
Không chờ hắn nói chuyện, Tấn vương đã giương cao một đạo thánh chỉ, đối thái tử cùng với hai vạn binh tướng phía sau hắn, lớn tiếng nói:
“Các vị tướng sĩ nghe lệnh, Thái tử dung túng Bùi Hiếu cắt xén quân lương, tru sát trung lương, bệ hạ hạ chỉ, gạt bỏ vị trí thái tử, đem họ áp giải đến Đại Đô đợi thẩm!”
Giọng nói Tấn vương cực có sức xuyên thấu, mọi người kinh hãi, thánh chỉ? Chẳng lẽ lời đồn đãi lúc trước là thực! Các binh lính, tướng sĩ nhìn vị thông soái của mình, ánh mắt cũng có chút quái dị.
Thái tử nhìn Tấn vương – phảng phất từ trên trời giáng xuống, trong lòng đã rối một nùi.
Tấn vương không phải phụ thuộc mẫu hậu sao? Hắn không phải cùng Tần vương đi nhờ vả mẫu hậu sao?! Vì sao lại xuất hiện ở chỗ này!
Thấy đối phương đọc xong thánh chỉ, vẻ mặt nghiêm túc nhìn mình, thái tử cười lạnh một tiếng, có chút khinh thường nói: “Tấn vương, ta còn cho rằng các ngươi có thể dùng ra cái quỷ kế gì tới! Nguyên lai không gì hơn cái này, nghĩ dùng ngụy chiếu lừa ta thúc thủ chịu trói sao? Các ngươi có chủ ý hay, đáng tiếc ta sẽ không mắc lừa! Ngươi bất quá chỉ là Vương gia, ta đường đường là thái tử Việt Tây!Nếu phụ hoàng thực sự muốn gạt bỏ thái tử này, cũng không tới phiên ngươi tới tuyên chỉ! Ngươi nói ngươi cầm là thánh chỉ, ai có thể chứng minh cho ngươi? Đến Đại Đô, tự ta sẽ hướng phụ hoàng giải thích rõ ràng!”
Tấn vương khẽ mỉm cười: “Thái tử, phụ hoàng chẳng hề muốn tánh mạng của ngươi, ngươi cần gì phải chống lại thánh chỉ, xảo ngôn nguỵ biện đâu?”
Thái tử nhíu mày, lạnh giọng nói: “Tấn vương, nếu ngươi dám ngăn cản ta trở về Đại Đô, đừng trách ta trở mặt!”
Sắc mặt Tấn vương vô cùng bình tĩnh, nói: “Nói như vậy, thái tử điện hạ là khăng khăng muốn kháng chỉ?”
Thái tử cả giận nói: “Cái gì kháng chỉ, đó là ngụy chiếu!”
Thái tử thấy Tấn vương cùng binh mã của hắn không có ý tránh đường, trong lòng sốt ruột, sợ trở về muộn, bên kia lại phát sinh thay đổi, dứt khoát trực tiếp ra lệnh hai vạn người tru sát Tấn vương.
Hắn ra lệnh một tiếng, tình huống càng hỏng bét rốt cục đã xuất hiện trước mặt hắn, tất cả mọi người đều không nhúc nhích, phảng phất vô tri vô giác.
Tấn vương ở đối diện mỉm cười nhìn hắn, tựa hồ là tại cười nhạo hắn vô tri ngu muội, thái tử sững sờ một lát, đối tướng lãnh trên dưới không nhúc nhích tí nào quát to: “Các ngươi còn sững sờ làm cái gì? Nhanh bắt hắn!”
Bốn phía như trước tĩnh lặng thần kỳ. Những khuôn mặt quen thuộc kia phảng phất đều biến thành xa lạ, bọn hắn đều dùng ánh mắt lạnh lùng chăm chú nhìn mình, thái tử nhìn bọn hắn, cảm thấy lòng mình lập tức rớt vào trong kẽ băng, rét lạnh cực độ. “Các ngươi…” Hắn đã mơ hồ phát hiện được điều gì đó, nhưng trong lòng vẫn mong đợi, hi vọng là chính mình đoán sai.
“thái tử, ta hỏi lại ngươi một câu, ngươi tiếp tục không tiếp chỉ?” Đối diện với Tấn vương một tay nâng thánh chỉ, hắn đã thu lại biểu tình vừa rồi, nghiêm túc nhìn về phía Thái tử.
Thái tử cúi đầu, thấp giọng cười, sau đó tiếng cười càng lúc càng lớn, cười đến cuối cùng, thái tử ngẩng đầu, nước mắt đều chảy xuống. Nếu như lúc này hắn vẫn không rõ, kia hắn thật là ngu xuẩn tới cực điểm!
Hắn đến hiện tại mới rõ ràng, phụ hoàng nhiều năm trôi qua dung túng Bùi gia như vậy, dung túng Bùi hoàng hậu, căn bản là vì để bọn hắn dần biến chất, tự mình đi đến diệt vong, bao gồm cả lần này Bùi Hiếu tham lam, trong quân bất ngờ làm phản, bàn tay phía sau màn kia đó là phụ hoàng tốt của hắn! Hắn đã từng cho rằng, hận hắn nhất, muốn sắp xếp hắn, sắp xếp Bùi gia dồn vào chỗ chết, là Tĩnh Vương, là Quách gia, bây giờ hắn mới rõ ràng, hận Bùi gia nhất, hi vọng Bùi gia diệt vong nhất, là đương kim hoàng đế! Mà hai vạn người này, là mẫu hậu đưa cho hắn, nàng rõ ràng nói qua những người này tuyệt đối trung thành, sẽ không phản bội, nhưng bây giờ bọn hắn lại phản bội.
Mẫu hậu đang lừa gạt hắn, từ lúc mới bắt đầu, mẫu hậu chính là muốn hắn tới chịu chết. Biết rõ phụ hoàng muốn giết hắn, biết rõ tất cả những chuyện này đều chỉ là cạm bẫy, mẫu hậu lại làm việc nghĩa, không chùn bước tự tay đem hắn đưa vào chỗ chết.
Đây là phụ mẫu thân sinh của hắn, hắn trước giờ chưa từng hiểu rõ qua bọn họ.
Bọn họ, đều muốn dồn hắn vào chỗ chết mà.
Vì sao! Vì sao… Vì sao bọn họ đều lạnh lùng như thế. Trong lòng hắn phảng phất đang nhỏ máu, thân thể lạnh băng, từ trong ra ngoài đều lạnh như vậy.
Nghĩ đến chính mình từ nhỏ đến lớn, vì muốn được phụ hoàng khen ngợi một câu, vì để bản thân xứng với thân phận thái tử, không ngừng học tập lễ nghi, không ngừng đọc sách, học sử… Thái tử đột nhiên cười như điên, hắn cảm thấy, chính mình thật là ngu ngốc!
“Thì ra, ở trong mắt mọi người, ta chính là người đáng cười nhạo nhất!” Hắn cười đến hết hơi, nghĩ đến mẫu hậu đối phụ hoàng vừa yêu vừa hận khắc sâu, nước mắt của hắn cùng với tiếng cười, không ngừng chảy xuống dưới, nhỏ giọt trong bùn đất. “Mẫu hậu! Người cũng chỉ là kẻ si!” Sau đó, hắn rút bảo kiếm, để ngang trên cổ.
“Ta biết, phụ hoàng muốn giết ta, mẫu hậu cũng muốn ta chết. Đã như thế, ngay cả ta có sống trở lại Đại Đô, bất quá cũng là khuất nhục chết đi. Tấn vương, lần này chỉ có thể cho ngươi thất vọng, ta sẽ không trở về.”
Thái tử cao giọng nói, Tấn vương thấy không tốt, vừa muốn bước lên, lại nhìn thấy một trận máu huyết tràn ngập. Thái tử từ trên ngựa ngã xuống, ngã trên mặt đất.
Tấn vương xuống ngựa đi đến bên cạnh hắn, thái tử không có nhắm mắt, không biết là nhìn về phía Đại Đô, hay là nhìn chính mình, chết không nhắm mắt.
Lòng người hiểm ác, thật khó mà đo lường, thái tử đến lúc chết cũng mún tìm một cái đáp án, đáng tiếc, đến chết hắn cũng không hiểu.
Chẳng những là thái tử, ngay cả Tấn vương cũng không minh bạch, thực không minh bạch.
Tấn vương nhìn một màn này, than thở một hơi: “Bệ hạ có lệnh, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, đem thái tử mang về Đại Đô.”