Sở dĩ lão ta đích thân liên hệ với người đứng đầu của ba gia tộc lớn kia chỉ là muốn thông qua chuyện này để quan sát thái độ của bọn họ chứ không phải thực sự cần giúp đỡ.
“Đã thế, đợi khi nào xử lí xong thằng khốn Dương Thanh thì cũng nên tiện thể chỉnh đốn lại cục diện của Giang Hải này!”
Ngụy Thành Châu đứng chắp tay, hùng hồn nói.
Khí thế của lão như dời non lấp biển, cuốn trôi tất cả.
Là người đứng đầu của nhà họ Ngụy, đúng là lão ta có tư cách nói câu này.
Cùng lúc đó, đang trên đường đến tỉnh lỵ, Dương Thanh lần lượt nhận được điện thoại của Quan Chính Sơn và Tô Thành Vũ.
Nội dung các cuộc gọi đều giống nhau, Ngụy Thành Châu tìm đến bọn họ, mục đích là muốn bắt tay đối phó với anh.
Câu trả lời Dương Thanh dành cho bọn họ cũng chỉ là một câu: “Chuẩn bị sẵn sàng tấn công đánh sụp nhà họ Ngụy!”
Chỉ một câu đã khiến Quan Chính Sơn và Tô Thành Vũ đột nhiên thấy cực kì hưng phấn.
Những năm gần đây, sản nghiệp của nhà họ Ngụy đã vươn tới các ngành nghề mũi nhọn, khiến cho vị thế của nhà họ Ngụy đã đè ép và vượt xa ba gia tộc còn lại.
Nếu có một ngày nhà họ Ngụy sụp đổ thì đó cũng chính là ngày nhà họ Quan và nhà họ Tô chia đôi Giang Hải này.
Khi xe của Dương Thanh sắp rời khỏi địa giới Giang Hải, bỗng một chiếc Mercedes – Benz lướt tới, chắn ngang đầu xe anh.
Một gã thanh niên có mái tóc màu trắng bạc bước xuống xe, trên ngón tay trái còn kẹp dao chữ T, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Dương Thanh.
Dương Thanh hơi nhíu mày, anh cảm nhận được một loại hơi thở làm người ta cực kỳ khó chịu từ gã thanh niên tóc bạc này.
Anh hoàn toàn có thể khẳng định, gã thanh niên trước mắt kia từng giết không ít người đâu.
Mái tóc ngắn ngủn màu trắng bạc, thậm chí cả lông mi cũng màu trắng, khí thế hết sức đặc biệt.
“Cùng về nhà họ Ngụy với tao thì tao sẽ không làm mày bị thương!”
Gương mặt của thanh niên tóc bạc vô cảm, giọng điệu lạnh lẽo băng giá, thờ ơ như đang nói đến một chuyện đương nhiên.
“Cút!”
Dương Thanh quát một tiếng, khí thế trên người đột nhiên bùng nổ, quanh người như cuộn lên một cơn sóng dữ, cuồn cuộn cuốn về phía thanh niên tóc trắng kia.
“Những kẻ bị Thiếu Bạch tao để mắt tới không chết thì cũng bị thương! Tao chính là bất bại! Mày sẽ phải trả một cái giá cực đắt cho sự cuồng vọng của bản thân!”
Thanh niên tự xưng là Thiếu Bạch không hề sợ hãi trước khí thế của Dương Thanh, trái lại, ý chí chiến đấu của gã càng thêm nồng đậm.
“Nếu thế thì để tao kết thúc huyền thoại bất bại của mày!”
Dương Thanh nở nụ cười, khóe miệng thoáng nhếch lên, vẽ thành một đường cong nguy hiểm: “Nếu mày là bất bại, tao chính là ông tổ của bất bại!”
“Tao đã thấy nhiều kẻ cuồng vọng, nhưng cuồng vọng cỡ như mày thì vẫn là lần đầu tiên thấy đấy!”
Thiếu Bạch không hề dao động, thờ ơ nói: “Tao sẽ cho mày biết, dám cuồng vọng trước mặt Thiếu Bạch tao sẽ phải trả một cái giá lớn cỡ nào!”
Lời vừa thốt ra, thân thể gã đã hóa thành một bóng trắng mờ, lao thẳng về phía Dương Thanh.
Cùng lúc đó, nắm tay trái mang theo dao găm chữ T công kích trực diện với Dương Thanh.
Dương Thanh vẫn đứng bất động tại chỗ, như thể không hề cảm nhận được khí thế mạnh mẽ của đối phương.
Tốc độ của Thiếu Bạch cực nhanh, hệt như một tia chớp trắng lóa, thoáng cái đã tới trước mặt Dương Thanh.
“Đi chết đi!”
Thiếu Bạch hung tợn tung một quyền trái đánh về phía cằm Dương Thanh.
Lưỡi dao găm chữ T trên nắm tay trái lóe lên ánh kim loại lạnh lẽo, có thể đoán được, nếu trúng quyền này, cằm của Dương Thanh sẽ bị xuyên thủng ngay lập tức.
“Bịch!”
Ngay trước khi lưỡi dao găm kia chạm tới cằm mình, Dương Thanh khuỵu gối xuống, vung chân đá thẳng vào bụng Thiếu Bạch.
Một tiếng nện trầm đục vang lên, sắc mặt Thiếu Bạch đông cứng lại trong nháy mắt, ngay sau đó là vẻ đau đớn.
“Rầm…
Rắc rắc!”
Gã thanh niên Thiếu Bạch bay ngược ra sau như một quả bóng, nặng nề đập vào kính trước của chiếc xe Mercedes – Benz.
Gã Thiếu Bạch mới giây trước còn huênh hoang cuồng vọng không ai bì nổi, tự tin tuyên bố mình là bất bại, giờ đã chết ngất ra rồi.
Đúng lúc này, di động của Dương Thanh đột ngột reo vang, anh nheo mắt liếc nhìn về phía Thiếu Bạch một cái rồi nhận cuộc gọi.
“Xin chào, tôi là Mạnh Huy!”
Đầu bên kia vang lên một giọng nói rất trẻ tuổi.
Dương Thanh đã rất quen thuộc với cái tên này, chỉ có điều, đến giờ anh vẫn chưa được gặp người thật.
Anh không nói gì, chỉ lẳng lặng nghe tiếp.
“Tôi biết cậu muốn tới nhà họ Mạnh tìm tôi, vốn tôi cũng có dự tính chờ cậu đến tìm cái chết, nhưng suy đi tính lại, tôi thấy hay là thôi!”
“Có nói gì thì trong người cậu cũng đang chảy dòng máu của gia tộc Vũ Văn.
Nếu cậu chết trong tay tôi, dù cậu chỉ là thứ vô dụng bị gia tộc vứt bỏ thì cũng sẽ mang đến phiền toái không nhỏ cho nhà họ Mạnh chúng tôi”.
“Sau khi cân nhắc, cuối cùng tôi vẫn quyết định tặng không cho cậu một tin xấu”.
Mạnh Huy ngạo nghễ nói một tràng, đột nhiên lại dừng một chút, sau đó mới nói tiếp: “Châu Ngọc Thúy mà cậu muốn tìm đã chết rồi!”
– —————————
.