“Tuy thực lực của kiếm khách Ảnh Tử không bị ảnh hưởng nhưng Mục phủ chúng ta vẫn đang phải đối mặt với những nguy cơ rất lớn, những nguy cơ này không phải đến từ phủ Hoài Thành mà đến từ những thế lực lớn mạnh khác”.
Nghe vậy, tất cả mọi người đều biến sắc.
“Thành chủ, không nghiêm trọng đến thế chứ?
Ngay cả thành chủ Hoài Thành đều đã thua trận phải trốn đi thì còn ai dám khiêu chiến với Mục phủ chúng ta?”
“Đúng vậy, bất kể kẻ nào, dám động đến Mục phủ chúng ta, chúng ta nhất định phải khiến cho bọn chúng có đến không có về!”
Đám người cầm quyền ở Mục phủ nhao nhao lên tiếng.
Mục thành chủ nghiêm nghị nói: ‘Các người thực sự tưởng rãng Mục phủ chúng ta chiến thắng phủ Hoài Thành thì có thể vô địch thiên hạ chắc? Ở Chiêu Châu này, còn rất nhiều thế lực hùng mạnh hơn Mục phủ nhiều”.
“Đối với những thế lực ở cấp bậc như chúng ta, mỗi khi bị tổn thất nặng đều sẽ rơi vào tình thế nguy cấp, bởi vì sẽ có vô số thế lực đang núp trong bóng tối chực chờ tìm cơ hội xâu xé chúng ta.
“Lần này, Mục phủ đã phải chịu tổn thất vô cùng nghiêm trọng, tuy thực lực của tôi và kiếm khách Ảnh Tử đều không bị tổn hại nhiều nhưng chúng tôi vấn chỉ giậm chân tại chỗ, mà thực lực của Mục phủ lại đã suy yếu nghiêm trọng”.
“Hiện đang là thời điểm suy yếu nhất của Mục phủ, chúng ta phải tìm cách nhanh chóng chiêu nạp thêm cao thủ Siêu Phàm Cảnh về phía chúng †a, tận hết khả năng khôi phục sức mạnh trước khi những thế lực kia tấn công chúng ta’.
Kiếm khách Ảnh Tử cũng lên tiếng: “Thành chủ nói rất đúng, lúc trước giao chiến với phủ Hoài Thành, tôi đã cảm nhận được có vài hơi thở của cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong núp đâu đó quanh chúng ta’.
“Chỉ có điều, những thế lực này không xuất hiện, bọn họ không ra mặt không có nghĩa là bọn họ đã sợ Mục phủ chúng ta mà chỉ đang chờ, chờ một thế lực khác ra tay với chúng ta trước”.