Mục thành chủ lập tức biến sắc, vội vã sai cấp dưới: “Mau đưa cậu ấy tới chỗ Phùng Tiểu Uyển’.
Chốc lát sau, cao thủ của Mục phủ đã dìu Dương Thanh tới chỗ Phùng Tiểu Uyển. ị Khi Phùng Tiểu Uyển và Hoài Lam thấy Dương Thanh bị thương nặng đến độ có thể thấy được cả khớp xương lòi ra khỏi thịt, cả hai đều không nhịn được, bật khóc lớn.
“Anh Thanh, anh sao thế? Anh đừng làm em sợ mài”
Phùng Tiểu Uyển vừa khóc vừa run run lấy cả đống kim sang dược ra, rắc lên người Dương Thanh.
Lúc này, Dương Thanh đã rơi vào hôn mê sâu.
May mắn thay, anh đã ở trạng thái hôn mê, nếu không, phải chịu phản phệ từ linh khí sau khi huy động sức mạnh sử dụng linh khí ở cường độ cao như thế, thực sự sẽ khiến anh đau đớn đến sống không bằng chết.
Hoài Lam thấy Dương Thanh rơi vào tình trạng thảm thiết như thế, lòng cũng đau đớn không nguôi, nhưng cô ta vẫn giữ được bình tĩnh, quay sang nghẹn ngào hỏi các cao thủ của Mục phủ đã đưa Dương Thanh vào đây: “Ông Cửu đâu rồi?”
Nghe cô ta hỏi thế, mấy vị cao thủ của Mục phủ đều cúi đầu.
Trước đó, lão Cửu uống Thú Hóa Đan, một mình dốc sức giết rất nhiều cao thủ hàng đầu của phủ Hoài Thành, cảnh tượng ấy đã khắc sâu trong tâm trí bọn họ.
Bọn họ thực lòng kính nể lão Cửu.
“Cô Lam, mong các cô đừng quá đau lòng!”
Cuối cùng, một vị cao thủ của Mục phủ nặng nề lên tiếng.
Nghe thấy đối phương nói thế, Hoài Lam lảo đảo lui lại mấy bước, nước mắt tuôn rơi ướt mặt.
Phùng Tiểu Uyển cũng nghe được tin dữ, lập tức rơi nước mắt như mưa.
Hai người như đang chìm vào cảnh tượng bọn họ cùng gọi lão Cửu là ông nội.
Bọn họ vừa mới nhận một người ông, chưa được nửa ngày trời, ông đã đi rồi.
Cả người anh Dương Thanh của bọn họ nữa, lúc này anh đã bị thương nặng đến độ rơi vào trạng thái hôn mê sâu, toàn thân đầy những vết thương sâu tới xương, còn chưa biết có thể sống sót được không.