Minh Nghĩa chớp lấy thời cơ Thiên tử đang e dè cái tên Y Lân cũng góp vui:
“Thân thể Thanh Lâm quả là chịu đựng tốt linh hồn của thần. Tên yêu họa Hoàng Ân bên cạnh thần là gian tế mà Quý Nhậm sắp đặt. Lão ấy đã luồng nhiều thông tin cơ mật của thần cho Quý Nhậm biết. Và thần suýt nữa đã bị…”
Gia Khánh cướp lời Minh Nghĩa:
“Thiên tử người nên đề phòng hơn là nghi ngờ thần và Minh Nghĩa. Nếu Quý Nhậm không phải phản tặc thì tốt, nhưng nếu hắn thật sự có ý đồ không tốt, thiên cung cũng nên chuẩn bị mọi việc.”
Minh Nghĩa suýt nữa đã nói lộ việc bản thân sắp bị giết hại. Nếu gã lỡ lời, Thiên tử sẽ truy hỏi nguyên nhân vì sao gã biết. Đến lúc đó ắt sẽ bại lộ chuyện Trúc Chi có khả năng tiên đoán cái chết. Thân phận của cô nhất định bị bại lộ và chuyện kinh khủng sẽ xảy ra tiếp theo mà họ khó mà kiểm soát được. Chưa kể, Huyết Yêu bị giam giữ trong thiên lao, hắn không thể bảo vệ họ nếu họ gặp chuyện nguy hiểm.
Thiên tử ngẫm nghĩ vài giây rồi đuổi cả hai người ra về. Gia Khánh còn muốn nói thêm điều gì đó đã bị Minh Nghĩa kéo ra ngoài. Gã nghĩ nên nhân cơ hội thiên đế cho hai người đường lui thì tốt nhất họ nên nghe lời, trước khi thiên đế kịp nghĩ ra điều gì kinh hoàng khác nữa. Gia Khánh rất không tình nguyện đi ra khỏi thiên cung điện.
Thiên tử quay đầu về phía ghế rồng, nói lớn:
“Ra ngoài đi.”
Người bước ra không ai khác là Quý Nhậm. Gã vừa đi ra ngoài đã vội vã quỳ xuống:
“Đây cũng là nguyên nhân thần đến gặp Thiên tử.”
Thì ra Quý Nhậm đã đến gặp thiên đế trước. Nhưng gã chưa kịp cùng thiên đế trò chuyện đã bị hai tên kia cản trở. Hai tên đó không ngờ đã biết âm mưu của gã. Cái tên nhóc Thanh Lâm lại còn tuồng ra ngoài thước phim gì đó cơ đấy. Sau khi gã trở về an toàn, gã sẽ cho thằng nhóc ấy một trận nhừ đòn.
Quý Nhậm rất nhanh đã nghĩ ra đối sách đối phó vố những lời buộc tội của Gia Khánh và Minh Nghĩa. Gã dõng dạc nói tiếp:
“Đúng là thần đã cho người đi ám toán nhóm người phàm kia. Nhưng thần chỉ muốn thăm dò lực lượng của Huyết Yêu. Đám người phàm đó phải có điều gì đó đặc biệt, Huyết Yêu mới lập thành một đội quân riêng như vậy.”
Quý Nhậm quỳ rập xuống đất, chấp hai tay, thành khẩn nói hơi khoa trương:
“Thần xin Thiên tử xá tội cho cái tội không hỏi ý ngài mà đã hành động. Chỉ vì muốn tìm ra âm mưu thâm độc của Huyết Yêu mà thần quá vội vã. Thần cho người tấn công đám người phàm kia đều vì muốn nghĩ cho đại cục.”
Thiên tử cho Quý Nhậm đứng dậy. Gã bắt đầu sụt sịt, nhập vai diễn bị người khác ám hại:
“Nhờ đó thần đã biết vào điều đáng nghi khác. Một tên trong số đó sử dụng Kim Quy kiếm, một thần kiếm mà chỉ có hậu duệ của Kim Quy mới dùng được. Thần nghi ngờ thằng nhóc ấy có huyết thống lai của Kim Quy. Ai cũng biết có một đoạn thời gian trước khi trở thành thần rùa, Kim Quy đã trải qua một đoạn tình đẹp dưới trần gian. Huyết Yêu đã che giấu đứa con của Kim Quy chăng. Thần nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có một nguyên do duy nhất khiến hắn phải che giấu lai lịch của thằng nhóc ấy. Chính là nó mang trong người dòng máu lai giữa Kim Quy và một cô nương người phàm.”
Quý Nhậm dừng một chút muốn quan sát biểu tình của Thiên tử. Gã trông thấy mặt của ông đã đen như than thì âm thầm giấu đi một nụ cười. Gã phải tìm cách thuyết phục Thiên tử tin tưởng gã. Chỉ còn cách nói ra những nghi vấn trong lòng gã, sau khi nghe tên áo choàng đen sống sót kể lại về cuộc chiến của đám áo đen và nhóm người Huyết Yêu. Gã chỉ ăn may mà đoán gần như đúng toàn bộ cục diện khi ấy.
Quý Nhậm bồi thêm một câu, coi như giọt nước làm tràn ly:
“Chưa hết, thuộc hạ của thần đều bị giết sạch bởi một người khác, một người sử dụng thanh lưỡi hái mà Hữu Lực ngày xưa đã sử dụng. Từ bao giờ mà Huyết Yêu lại có quyền đem binh khí thần thoại giao lại cho người khác chứ?”
“Ý ngươi cho rằng Huyết Yêu giấu giếm lai lịch đứa con của Kim Quy. Rằng hắn lại còn đem binh khí thần thoại cho lực lượng của hắn ư?.”
“Thần chắc chắn tám phần là sự thật. Huyết Yêu làm nhiều việc động trời sau lưng người. Thần không tin hắn vô tội. Thần sẽ làm tất cả mọi thứ kể cả việc tra khảo tên người phàm mà thần bắt được. Nhất định phải biết mưu kế thâm độc mà Huyết Yêu đang ôm áp là gì.”
“Đáng hận mà.” Thiên tử siết mạnh nắm đấm. Huyết Yêu quả nhiên giấu giếm nhiều chuyện. Hắn thật to gan khi đem thứ binh khí thần tiên cho đám người phàm sử dụng. Hắn là thần giữ của, hắn phải biết những chuyện nên và không nên liên quan đến đồ đạc của mình.
Thiên tử ra lệnh:
“Tiếp tục tra rõ mọi chuyện. Báo cáo lại cho ta càng nhanh càng tốt.”
Quý Nhậm giả vờ tủi thân:
“Còn về việc Gia Khánh và Minh Nghĩa nghi ngờ thần có ý đồ không tốt thì sao ạ?”
“Ngươi không cần lo, ta tin tưởng ngươi. Hai người họ rõ ràng bị mấy lời xảo quyệt của chúng qua mặt rồi. Đám người của Huyết Yêu chắc chắn đã dùng kế sách khiến họ tin tuyệt đối. Hai người đó đều chỉ vì sự an toàn của ta, ta khó mà trách tội họ.”
“Chỉ cần người tin tưởng thần là được. Thần sẽ chứng minh sự trong sạch của mình.”
“Được.” Thiên đế đáp gọn “Ta chờ tin của người. Lui ra đi.”
Quý Nhậm lui xuống, giấu đi nụ cười đắc ý. Thiên tử tin tưởng gã là đủ rồi. Chỉ cần ông ta không đề phòng gã, gã có cách khiến thiên cung náo loạn một phen. Gã đã gieo rắc vào trí não Thiên tử về dòng máu lai. Thiên tử sẽ không thích điều này đâu. Gã tin rằng Thiên tử rất nhanh điều tra thân phận của Nhất Uy mà thôi.