Quá trình không quá giống, nhưng kết quả giống là được, cũng không tệ.
Kiều Từ đã lười vạch trần bộ mặt thật của ông anh trai nhà mình.
Trước kia cô nhóc chỉ cảm thấy đối phương giống y một con sói xám, khi còn nhỏ cô nhóc đùa dai, mách mẹ là hắn gây chuyện, cuối cùng đều bị hắn nhẹ nhàng hóa giải, lại còn để cho mẫu thân đại nhân mắng cô một trận.
Lúc ấy cô nhóc liền biết, chỉ bằng một chút tài trí vặt vãnh này thì chắc chắn không thể chơi lại hắn.
Hiện tại có thể nắm tay Vân Phiếm Phiếm là cô nhóc cũng thấy thỏa mãn rồi.
Ba người đi vào nhà ma, bên trong là ánh đèn âm u, còn có âm nhạc rùng rợn làm cho bối cảnh càng thêm lạnh lẽo.
Kiều Từ vừa đi vào liền cảm thấy toàn thân nổi đầy da gà, theo bản năng mà lui về phía sau hai bước.
Vân Phiếm Phiếm không có cảm giác gì lắm, cô đường đường là một yêu tinh*, sao có thể sợ quỷ cho được? Hơn nữa còn là người đóng giả.
*Nhắc cho bạn nào quên, Vân Phiếm Phiếm là hà yêu (cá yêu) nhé!
Đại khái là do cô quá bình tĩnh cho nên nhân viên trong nhà ma đều có ý định muốn đi lên dọa cô.
Bọn họ làm ở chỗ này lâu như vậy, đã từng gặp qua không ít cô gái vì sợ hãi mà lao vào lòng bạn trai, còn có không ít đứa bé sợ hãi nắm lấy tay cha mẹ.
Đây vẫn là lần đầu tiên họ nhìn thấy cái tổ hợp như thế này.
Cô gái mang theo một cô bé cùng một chàng trai đi ở phía trước.
Mặc kệ bọn họ có dọa thế nào đi nữa thì đối phương đều là một bộ dáng thờ ơ.
Bên kia đã nhìn thấy chút ánh sáng, sau khi ra khỏi nhà ma, một cỗ gió lạnh liền thổi qua.
Vân Phiếm Phiếm buông tay hai người ra, hơi hơi thở nhẹ một tiếng.
Cô đã đánh giá bản thân mình quá cao rồi, vốn tưởng là cái trò trẻ con này sẽ không khiến mình sợ hãi, ai biết những người kia bỗng nhiên nhảy nhót trước mặt cô làm cô thiếu chút nữa bị hù chết.
Càng đáng sợ hơn chính là Tiểu Bạch Thái trong đầu la hét om sòm.
Cũng may cô nắm tay hai người, nghĩ tới bọn họ cũng sợ, bản thân liền ép mình trấn định lại.
Kiều Thời Việt không hề bỏ qua biểu tình thả lỏng của cô, tầm mắt hướng về phía trước.
Bên phía đó có ánh đèn lộng lẫy, đằng sau là thứ đồ vật tỏa sáng lấp lánh.
Đó là vòng quay mặt trời, loáng thoáng còn có thể nhìn thấy người ngồi bên trong.
Kiều Thời Việt dò hỏi: “Có muốn đi không?”
Vân Phiếm Phiếm nhìn nhìn, gật đầu: “Đi thôi.”
Dù sao cái gì cũng đã chơi rồi, còn nốt cái này, tuy đã trễ nhưng thôi cứ chơi nốt thì hay hơn.
Còn chưa kịp đi qua đó, Vân Phiếm Phiếm đã nghe thấy có người gọi tên Kiều Từ.
Quay đầu lại nhìn, là một nam sinh trạc tuổi với Kiều Từ.
Cậu bé mặt tây trang nhỏ màu đen, chỗ cổ áo còn có chiếc nơ con bướm màu đỏ sậm, chân mang giày da màu đen, nhìn qua giống như bộ dáng của một tiểu đại nhân (ông cụ non).