“Ngươi không phải khách sáo, ngoài ra, ta còn có một việc cần ngươi giúp đỡ.”
“Xin đại tướng quân cứ tự nhiên căn dặn.”
Lý Khánh An trầm ngâm một lúc liền nói: “Ta ngoài ra có thể mua thêm một vạn thạch lương thực, nhưng có điều một vạn thạch lương thực này không phải dùng để cứu tế, mà để ngươi dùng để chiêu mộ một vạn hộ dân từ số dân gặp thiên tai này giúp ta tự nguyện đi An Tây định cư. số lương thực này có thể dùng để ăn trên đường đi. Ngoài ra, mỗi hộ gia đình ta sẽ cho thêm một quan tiền. Ngươi cứ nói với bọn họ, sau khi đến An Tây sẽ ắt có quan viên đến tiếp ứng.”
Thôi Quang Viễn cũng biết việc triều đình sẽ dời ba mươi vạn hộ dân Trung Nguyên đến An Tây. Nếu triều đình cũng đã đồng ý, vậy hắn có thể thay Lý Khánh An thực thi việc này. Có điều, một vạn hộ dân gặp thiên tai này thì đã gần sáu vạn người. đoán chừng không nhiều người nguyện ý đi An Tây đến thế.
Thôi Quang Viễn có phần khó xử nói: “Ty chức sợ rằng sẽ không có nhiều hộ dân vùng gặp nạn đến thế, một vạn hộ quá nhiều.”
“Không sao, được bao nhiêu hay bấy nhiêu, ta ắt sẽ lệnh thêm cho người đến hỗ trợ ngươi, và còn phải giải thích rõ lợi ích khi đến An Tây cho những người dân này biết.”
Nói đến đây, Lý Khánh An thấy thân binh bên cạnh có vẻ như muốn nói nhưng lại thôi, hình như có việc gì cần phải bẩm báo.
Hắn liền quay sang nói với Thôi Quang Viễn: “Vậy ngươi cứ đi lo những việc này trước đã, cụ thể ta sẽ an bài người để liên hệ với ngươi sau.”
Thôi Quang Viễn thi một lễ với hắn xong bèn xin cáo từ. Đoi khi hắn đã đi xa, Lý Khánh An mới quay đầu hỏi thân binh của mình: “Có việc gì ư?”
“Hồi bẩm đại tướng quân. Thường đông chủ chủ của Nhiệt Hải Cư nói có việc quan trọng muốn bẩm báo đại tướng quân.”
“Thường Tiến?” Lý Khánh An hơi ngỡ ngàng, hắn lại có việc gì nữa ư?
“Đưa hắn đến đây!”
Một chốc sau, Thường Tiến bèn được dẫn vào. Hắn vừa gặp Lý Khánh An đã vội nói: “Sứ quân, trưa hôm nay ta vừa phát hiện một bí mật của người Đại Thực.”
“Bí mật ư? Là gì?”
“Có quan viên triều đình muốn bán tin bí mật quân sự cho người Đại Thực.”
…
Dương Vượng suy ngẫm cả một đêm dài, trước sức quyến rũ của những nén vàng óng ánh kia. hắn cuối cùng cũng quyết định liều mình một phen, đem kỹ thuật chế tạo áo giáp và kỹ thuật chết tạo cung tiễn tiên tiến nhất hiện nay bán cho người Đại Thực.
Theo lý, Dương Vượng là con trai của Dương Thiểm. một trong “Ngũ Dương” Trường An. trong nhà không thiếu tiền bạc châu báu, nhưng hắn là người không bao giờ chê tiền của mình quá nhiều. Dù trong nhà đã gia tài vạn quan, nhưng vàng của người Đại Thực vẫn khiến hắn khó mà tự kiềm chế mình được.
Chỉ mỗi thuật làm giấy hắn đã kiếm chác được hai trăm lượng hoàng kim. Mà đây chẳng qua chỉ là một nửa, một nửa còn lại sau khi thành sự sẽ được trả nốt. nhưng sáng hôm nay Dương Vượng vừa nhận được một tin. Thánh thượng đã đồng ý truyền thụ thuật làm giấy cho người Đại Thực. Vậy cũng có nghĩa là một nửa hoàng kim còn lại của hắn sẽ mất tong, nói không chừng người Đại Thực kia còn đòi lại hai trăm lượng hoàng kim đã vào tay hắn hôm trước. khả năng này quả thật rất lớn.
Để bảo vệ hai trăm lượng hoàng kim trong tay mình, để có thể có được nhiều của cải châu báu hơn, Dương Vượng cuối cùng quyết định bán kỹ thuật làm giáp và kĩ thuật chế cung tiễn mà bọn người Đại Thực vẫn thèm khát bấy lâu nay cho họ.
Vào lúc giữa trưa, hắn đã tìm đến Tái Nghĩa Phu một trog ba phó sứ của sứ đoàn người Đại Thực đang dùng cơm tại tửu tứ Nhiệt Hải Cư ở phụ cận chợ Tây. Hắn đã gợi ý với Tái Nghĩa Phu mình có thể lấy được kỹ thuật chế tạo áo giáp và chế tạo cung tiễn cho họ. Tái Nghĩa Phu mừng rỡ, hắn lập tức biểu thị có thể dùng một ngàn lượng hoàng kim để mua hai kỹ thuật này của Dương Vượng, hơn nữa. hắn còn hứa nếu có thêm công thức chế tạo hỏa lôi. hắn có thể trả thêm hai ngàn lượng hoàng kim.
Một người lượng hoàng kim đã là một vạn quan tiền, nếu số vụ làm ăn này có thể thành thực. Dương Vương hắn sẽ có thể có ba ngàn lượng hoàng kim vào tay. Ba vạn quan tiền! Dương Vượng chỉ nghĩ đã mừng muốn ngất đi, nếu thật sự có thể kiếm được ba vạn quan tiền, cho dù bảo hắn bán lão tử của mình cho người Đại Thực, hắn cũng tuyệt không chau mày một cái.
chỉ tiếc rằng trên đời này tai vách mạch rừng, cách tường có tai. Giao dịch của bọn chúng đã bị Hồ cơ hầu rượu ở bên cạnh nghe xong và kể lại đầu đuôi với đông chủ Thương Tiến.
Kỳ thực ý thức bảo mật của Đại Đường không cao. Sớm tận lúc cuối đời Tùy trước đây. vì Trung Nguyên đại loạn, có không ít người Hán đào tẩu đến Đột Quyết tránh nạn. và cũng mang kỹ thuật chế tạo cung tiễn của Trung Nguyên truyền cho người Đột Quyết, để kỹ thuật chế tạo cung tiễn của người Đột Quyết tiến bộ không ít. Và hơn nữa trong dân gian, quan phủ nhà Đường cũng không nghiêm cấm việc dân chúng chế tạo cung tiễn. Nhà Đường thịnh võ thành tục, việc dân chúng khoát kiếm đeo cung hành tẩu giang hồ là việc nhiều vô số kể, bất kỳ một cửa tiệm rèn nào hoặc thiết trượng cũng có thể học được kỹ thuật chế tạo cung tiễn.
nhưng thứ người Đại Thực cần không phải kỹ thuật chết tạo cung tiễn hoặc đao kiếm thông thường. Sau khi Tái Nghĩa Phu mang bản vũ binh khí tinh tế của quân Đường mà họ đoạt được trên trường cho Dương Vương, Dương Vượng mới lập tức hiểu ra. Thứ người Đại Thực cần là kỹ thuật chế tạo giáp quang minh khải và quân nỏ. Đấy là thứ dân gian không có, chỉ có quan phủ mới có. Hơn nữa thuật chế tạo cung nỏ và áo giáp trình độ cao nhất đại diện của Đại Đường chỉ được bảo tồn trong Vệ úy Tự. Quân Khí giám và phủ của các Tiết độ phủ lớn.
Chiều hôm đó, Dương Vượng đã tìm ra Vũ khí sở lệnh Vệ úy tự Triệu Hâm. Vũ khí sở phụ trách thu thập nhưng binh khí mà binh sĩ dùng khi xuất chinh. Sở lệnh chỉ là một chức quan bát phẩm nhỏ như hạt đậu xanh. Chức quan tuy rất nhỏ, nhưng điều Dương Vương muốn có, Triệu Hâm này lại có thể mang đến cho hắn.
Triệu Hâm chẳng qua là một quan nhó tầm thường, không có gia thế bối cảnh gì đặc biệt, và cũng chẳng phải xuất thân từ kỳ thi khoa cử gì. Hắn là do lại chuyển thành quan chính thức, năm nay đã quá tuổi năm mươi, chức tiểu quan bát phẩm này đã là đỉnh điểm của hắn. trong tháng ngày sắp đến cũng chẳng còn cơ hội thăng tiến gì.
Triệu Hâm có ba người con trai, hai người con trai đầu đã thành hôn và ngốn hết tiền dành dụm cả đời của mình, đã thế còn nợ nần chồng chất. Mắt thấy cũng sắp đến ngày con trai út phải thành hôn. trong nhà thật sự không còn dư được đồng nào, dù có muốn vay cũng chẳng còn ai chịu cho hắn vay nữa. Không những thế, bọn chủ nợ nghe nói con trai út của hắn sắp thành hôn. e sợ hắn sẽ lại vay nặng lãi. bèn hai ba ngày lại đến ép hắn phải trả nợ, khiến hắn phải sứt đầu mẻ trán đỡ không nổi.
Hai người con đã thành hôn của Triệu Hâm đều là kẻ vô tích sự. đều chỉ làm người giúp việc cho người khác, kiếm chút tiền xương máu nuôi vợ nuôi con. cũng chẳng gánh vác gì được cho hắn.
Cậu con trai út cũng chẳng học hành chỉ. suốt ngày ăn không rồi nghề, lông bông đầu đường xó chợ, trộm gà cướp chó, đánh nhau gây sự. Nương tử lại thân thể lắm bệnh. Hắn cùng nương tử. và cậu con trai út cũng chỉ dựa vào khoảng ít ỏi của ruộng công chức trợ cấp qua ngày, ngoài ra khi đem binh khí bị hư hại đi thiêu hủy, sẽ giữ lại vài cái trong kho, sau đó đem chúng đi bán để được chút tiền mọn.
Điều mà mỗi năm Triệu Hâm mong đợi nhất chính là cuối năm được phát gạo bổng lộc. Số gạo này có thể giúp cuộc sống hắn được khá khẩm hơn trong một thời gian, nhưng điều khiến Triệu Hâm thỉu não vô cùng đó là hiện nay đã là trung tuần của tháng hai năm Thiên Bảo thứ mười một. Đáng lý hai tháng trước đây hắn đã được nhân gạo bổng lộc của năm Thiên Bảo thứ mười, nhưng đến nay vẫn chẳng thấy tông thấy hơi đâu. khiến cho cả một đám quan lại nhỏ này lòng người hoang mang. Nghe đồn rằng kho phủ triều đình trống rỗng, lại sắp có chiến dịch mới, căn bản không có gạo để phát cho bọn họ. Mọi người trong lòng đều thổn thức bất an. ai cũng không còn tâm tư xử lý việc chính vụ. Nhất là Triệu Hâm áp lực lại càng lớn hơn. Qua ba ngày nữa hắn đã phải tặng lễ vật cho đằng nhà gái. nhưng hắn nhà nghèo, chỉ có mỗi bốn vách tường, đào đâu ra tiền mà tặng lễ.
Tiếng chuông hạ triều vừa quan lên. các quan lại lại lũ lượt đóng cửa đóng kéo cửa sổ chuẩn bị về nhà. Triệu Hâm cất chìa khóa vào người, tâm sự trùng trùng chuẩn bị ra khỏi cửa.
“Lão Triệu, đi uống một ly chứ?” Lão Tôn trấn thủ Cung sở lệnh gọi với lại từ giữa sân.
“Hắn còn có tiền để mà đi uống rượu nữa ư?”
Mắt Triệu Hâm sáng lên. vội xong đến cửa nói: “Lão Tôn. ta có việc này muốn thương lượng với ngươi một chút!”
“Không có! Không có! Tiền thì ta không có đâu!”
Lão Tôn hoảng quá vội quay lưng bỏ chạy. Trước cửa việc còn xém tông vào mình một người khác. Triệu Hâm lại cúi đầu thất thểu đi về. Bọn người này ai ai đều đều sợ hắn như hổ báo, chỉ vay tiền thôi mà làm gì khó khăn thế?
Lúc này.hắn thấy trong sân có một người đi đến. trông có vẻ tuổi vẫn còn trẻ. và phảng phất hơi quen quen, liền hỏi: “Đã hạ triều rồi. có việc gì ngày mai hẳn đến!”
Người đến đó chính là Dương Vương, hắn đã vòng vo dò ra được tình hình túng quẩn của Triệu Hâm. Đây là một cơ hội của hắn.
“Triệu sở lệnh, tại hạ là Dương Vượng Điển khách sở lệnh của Hồng Lư Tự, có chút việc này muốn nhờ Triệu sở lệnh giúp đỡ.”