Vậy mà, một đòn dốc toàn lực của lão ta lại không thể khiến thân thể lão Cửu dao động một li chứ chưa nói gì đến bị thương.
“Sao lại thế được?”
Đông Phương Nguyên kinh hãi không tin vào mắt mình, một quyền vừa rồi của lão ta mạnh cỡ nào, chỉ có chính lão ta biết rõ.
Nếu là một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ bình thường, chỉ e đã chết dưới một quyền này của lão ta rồi.
Nhưng lão Cửu, một cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, lại không hề bị ảnh hưởng chút nào, dù có uống Thú Hóa Đan thì cũng sẽ không thể khủng b0′ như vậy được chứ?
“Giết!”
Một giây tiếp theo, một thanh âm khàn khàn thoát ra khỏi cổ họng lão Cửu.
““Uỳnh!”
Lão Cửu vung tay chém ra một quyền, năm tay băng quả bóng cao su nện thẳng vào ngực Đông Phương Nguyên, rồi sau đó, một tiếng động lớn vang lên, ngực Đông Phương Nguyên đã lõm xuống, lão ta hộc một ngụm máu tươi, thân thể bay ra ngoài cả chục mét, mất mạng trong giây lát.
“Trời!”
Có người hít mạnh một hơi đầy khiếp sợ.
Chỉ một quyền đã tiêu diệt một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ?
Sau mấy giây ngây dại, thành chủ Hoài Thành đã đằng đằng sát khí, vọt về phía lão Cửu.
Mục thành chủ cũng lao tới, chăn trước mặt thành chủ Hoài Thành.
“Cút ngay!”
Thành chủ Hoài Thành phấn nộ quát.
Mục thành chủ lạnh giọng: ‘Đối thủ của ông là tôi!”
Mục thành chủ lao lên, chặn trước mặt thành chủ Hoài Thành.