-Tỷ tỷ làm sao thấy được thân phận của tiểu đệ?
Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, tảng đá lớn trong lòng Đông Phương Mộ Tuyết cuối cùng cũng rơi xuống đất, hừ một tiếng:
-Còn không mau cho giải huyệt cho ta, bộ ngươi thật muốn nhân cơ hội khinh bạc ta sao?
-Chẳng qua là đệ đang lo lắng dưới tấm chăn kia tỷ tỷ không có mặc y phục mà thôi.
Tống Thanh Thư lúng túng cười cợt.
-Chỉ sợ đệ đang ước gì gì là như vậy đấy..
Đông Phương Mộ Tuyết ám thối một cái, lập tức liền vạch trần quỷ kế của hắn,
-Đệ có muốn xem hay không? Ta cho phép ngươi vén chăn lên nhìn đấy..
– Nếu tỷ tỷ nói như vậy, thì chắc là đang mặc ý phục..
Tống Thanh Thư thở dài, tiện tay điểm một chỉ ra, giải huyệt đạo trên người nàng.
Đông Phương Mộ Tuyết vừa mới thoát vây, vội vàng tóm chặt lấy tấm chăn bao phủ lấy toàn thân, đỏ mặt căm tức nhìn Tống Thanh Thư.
-Hả…
Nhìn thấy Đông Phương Mộ Tuyết dáng vẻ như vậy, Tống Thanh Thư liền biết được là nàng đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bên dươi tấm chăn, thảo nào lúc vuốt sơ qua mé ngoài tấm chăn trên bộ ngực nàng, hai đầu núʍ ѵú hơi nổi cộm lên, giờ hắn có hối tiếc thì cũng đã muộn rồi,
-Thật không có mặc gì cả?
-Vừa rồi ta đã cho phép đệ vén chăn lên, ai bảo chính ngươi không xem..
Đông Phương Mộ Tuyết hai gò má đỏ ửng, có điều rất nhanh thay thế bằng cơn tức giận,
-Hừ…tên cẩu nô tài Đa Long kia, sau này bổn tọa nhất định sẽ lấy mạng chó của hắn.
Thì ra Đa Long phỏng đoán, cho rằng Khang Hi có ý với mấy nữ nhân này, thêm vào mấy ngày vừa rồi Khang Hi biểu hiện tâm tình không tốt lắm, nên hắn muốn dùng này phương pháp để lấy lòng Khang Hi. Liền sai cung nữ đem y phục của ba nữ nhân này cởi sạch, lấy lý do lo lắng những nữ thích khách trên người sẽ còn có vũ khí nguy hiểm, sẽ làm thương tổn được hoàng thượng.
Thực sự đúng là nô tài biết săn sóc, Tống Thanh Thư âm thầm tán thưởng Đa Long, đương nhiên không dám biểu hiện ra, tiếp tục hỏi tới:
-Bởi bởi vì Mộc kiếm nên tỷ tỷ nhìn thấy thân phận của đệ phải không?
-Trước tiên tìm cho ta một bộ ý phục lại đây rồi hãy nói.
Đông Phương Mộ Tuyết không để ý đến hắn.
-Y phục của tỷ tỷ để ở đâu?
Tống Thanh Thư nhìn quanh.
-Tên cẩu nô tài Đa Long kia để cung nữ lấy đi rồi, còn nói cái gì cứ để như vậy, cho dù ta có tự giải khai huyệt đạo được cũng chạy không được, quả thực là làm ta tức chết .
Đông Phương Mộ Tuyết nghiến răng nói, Tống Thanh Thư tin rằng nếu Đa Long bây giờ xuất hiện ở trong phòng, nhất định sẽ bị nàng băm thành trăm mảnh.
Tống Thanh Thư lại mang mặt nạ vào, rồi ra ngoài dặn dò cung nữ mang đến một bộ y phục đưa vào.
-Xoay người, nếu ngươi dám quay đầu lại, ta đào hai tròng mắt của ngươi ra.
Đông Phương Mộ Tuyết tiếp nhận y phục, trừng mắt với Tống Thanh Thư.
-Rõ ràng bây giờ tỷ tỷ không đánh lại đệ, mà vẫn hung dữ như thế.
Tống Thanh Thư xoay người, trong miệng lẩm bẩm.
-Ngươi nói cái gì?
-Um… không có nói gì.
Lúc Tống Thanh Thư quay đầu lại, Đông Phương Mộ Tuyết đã mặc y phục xong xuôi, một bộ cung trang .
-Ta nói cho ngươi biết đây, thứ nhất lúc trước ta ở bên cạnh Khang Hi, ngay đó công lực của Quỳ Hoa lão tổ dù dấu giếm đến đâu cũng không gạt được ta, Khang Hi nếu thật sự biết võ công, làm sao mà ta không biết được? Thứ hai, vừa rồi ba người chúng ta giáp công ngươi, rõ ràng có nhiều cơ hội ngươi có thể đánh trọng thương Viên phu nhân, nhưng ngươi không có ra tay, tất cả chiêu thức đều là phòng ngự né tránh làm chủ. Thứ ba khi ngươi sử dụng Mộc kiếm, ta càng vững tin không thể nghi ngờ, một người hình dạng có thể thay đổi, nhưng chân khí võ công bên trong rất khó sửa đổi.
-Chỉ dựa vào như vậy mà tỷ tỷ dám đoán Khang Hi là đệ giả trang?
Tống Thanh Thư cười khổ nói,
-Tỷ tỷ cũng quá mạo hiểm điểm đi.
-Thật ra còn có một nguyên nhân trọng yếu hơn nữa..
Đông Phương Mộ Tuyết mỉm cười.
-Cái gì?
-Đó là chính ta dù bất luận làm sao cũng không bao giờ tin rằng Tống Thanh Thư so với hồ ly còn giảo hoạt hơn nhiều, làm gì mà dễ dàng chết như vậy..
Đông Phương Mộ Tuyết đi tới trước người Tống Thanh Thư, lấy tay véo lấy khuôn mặt của hắn.
Tống Thanh Thư lúng túng cười:
-Vậy tỷ tỷ ngàn dặm xa xôi từ Vân Nam chạy tới đây, đúng là có chút không tiện, hơn nữa thương thế của tỷ tỷ vẫn con chưa hết.
Đông Phương Mộ Tuyết mặt ời nóng lên, không tự nhiên nói:
-Ngươi đừng có suy nghĩ sâu xa, chẳng qua là ta không nhịn được với hai nha đầu Khúc Phi Yên, Chung Linh mỗi ngày ở bên tai ta khóc lóc, nên mới đi một chuyến đến đây xem tình hình thật sự như thế nào..
Nghĩ đến hai cô nương đáng yêu kia, trong lòng Tống Thanh Thư ấm áp:
-Các nàng vẫn khỏe chứ?
-Hừ…đệ ở chỗ này phong lưu khoái hoạt, đến giờ mới nhớ tới các nàng à?
Đông Phương Mộ Tuyết gằn giọng nói.
-Nào có…
Tống Thanh Thư cũng không đủ lời giải thích.
-Khi ta vừa tới thì nhìn thấy đệ đang cùng Tiểu Đông Hậu làm… làm cái loại chuyện kỳ quặc đó, nàng ta đúng là cũng không biết …xấu hổ.
Phu thê tình thú, có cái gì mà xấu hổ? Tống Thanh Thư bĩu môi.
-Làm Hoàng Đế rất thoải mái chứ?
Đông Phương Mộ Tuyết lẳng lặng nhìn hắn, trên mặt biểu hiện so sánh rất kỳ quái.
-Đúng vậy..
Nhớ đến khoảng thời gian vừa rồi, Tống Thanh Thư lúng túng gật đầu,
-Xác thực rất là thoải mái.
-Đáng thương cho Khúc Phi Yên cùng Chung Linh ở trên Ngũ Độc Giáo, mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt, ta thực sự thấy bất công cho các nàng .
Đông Phương Mộ Tuyết gắt gỏng nói.
-Vậy lúc tỷ tỷ nghe tin đệ chết, tỷ tỷ có vì đệ mà chảy qua một giọt nước mắt nào không?
Tống Thanh Thư đột nhiên tò mò nhìn đôi mắt của nàng.
-Không có….
Đông Phương Mộ Tuyết không chút do dự dứt khoát đáp.
-Thật không có….?
-Đệ đừng tự đề cao mình quá, ta cũng không phải như hai nữ nhân đang nằm sát vách kia đâu.
Đông Phương Mộ Tuyết châm chọc nói.
Nghĩ đến Hạ Thanh Thanh cùng Chu Chỉ Nhược còn nằm ở sát vách, Tống Thanh Thư đột nhiên lo lắng tình hình các nàng, không giống với Đông Phương Mộ Tuyết xem ra thì đã nhận ra Tống Thanh Thư từ trước, hai người kia thì vẫn tưởng mình là Khang Hi, nhất là nghĩ đến Hạ Thanh Thanh với ánh mắt tan nát cõi lòng, Tống Thanh Thư cảm thấy đau lòng.
Nhìn ra được Tống Thanh Thư do dự, Đông Phương Mộ Tuyết cười nhạt:
-Đệ nhanh mau qua xem hai nữ nhân kia đi..
-Vậy còn tỷ tỷ?
Tống Thanh Thư lo lắng mình vừa chân trước đi, chân sau thì Đông Phương Mộ Tuyết liền biến mất.
Phảng phất nhìn ra sự lo lắng của hắn, Đông Phương Mộ Tuyết ngước đầu, cười nhạo nói:
-Ta đương nhiên sẽ không đi, hiện tại bây giờ đệ thành lão đại của Tử Cấm Thành, chỉ cần nói một câu, muốn cái gì có cái đó, ta ở chỗ này dưỡng thương không phải là thoải mái hơn không, việc gì phải nhọc nhằn khổ sở chạy về Vân Nam?
-Thật là không đi?
Tống Thanh Thư không yên tâm muốn nàng xác nhận lại..
-Thật không đi….
Đông Phương Mộ Tuyết ôn nhu mỉm cười, ngữ khí cũng dịu dàng mà trước nay chưa từng nghe thấy qua …