Mà lúc cô từ Nhĩ Hải quay trở về thành phố S, lại càng không nhìn thấy bóng dáng Trầm Nhất.
Điều này nói lên, Trầm Nhất đã không được trọng dụng, thậm chí là nửa nuôi nửa đầy.
Nhưng Trầm Nhất rốt cuộc vẫn là người bên cạnh Trầm Tu Cẩn, cùng với Trầm Nhị và chín người khác đều cùng nhau nhìn Trầm Tu Cẩn trưởng thành, mà từ Trầm Nhất đến Trâm Thập, giữa bọn họ lại có thứ giao tình cùng nhau lớn lên mà người thường không có được.
Dù hiện tại Trầm Nhất không được Trầm Tu Cẩn trọng dụng, nhưng chín người còn lại lại không nhất định không âm thầm giao lưu với Trầm Nhất.
Cô đương nhiên không tin Trầm Nhị, Trầm Tam sẽ phản bội lại Trầm Tu Cẩn.
Nhưng dù sao cũng có giao tình cùng nhau lớn lên, nên khó bảo đảm Trầm Nhất sẽ không từ đám chín người còn lại nhìn ra manh môi.
Hơn nữa, Trầm Tu Cẩn đã một thời gian không xuất hiện trước mặt mọi người rồi.
Trầm Nhị, Trầm Tam cũng đồng thời mất tích, công ty do Hi Thần phụ trách, nhưng Hi Thần họ Hi, không phải họ Trầm, ít nhiêu gì Trầm Tu Cẩn cũng nên lộ mặt.
Hẳn nào…khó trách Tô Mộng lại nghi ngờ.
Tô Mộng đã nghi ngờ rồi, thì độ nhạy cảm của lão hồ li họ Trầm này lại không bằng Tô Mộng? Cô nhìn vào chiếc hộp trên bàn, mục đích của ông già này là để thăm dò cô ấy.
Ba năm trước, cô gần như đã đánh cược tất cả, điên cuông chạy chốn khỏi Trầm Tu Cẩn.
Ông già này thật biết suy xét lòng người, ba năm trước, cô đã gạt bỏ tất cả mọi thứ mà chạy trốn, hôm nay ông già này lại cố ý đưa ra một điều kiện hậu hĩnh như thế, để khiến cô rời đi, đây nên là việc nằm mơ cũng mong muốn có được.
Nếu bên Trầm Tu Cẩn thực sự xảy ra vấn đề, vậy thì cô có thể không màng gì cả mà rời đi.








– —————–