Nhưng Nhị gia nào nghe lọt, hắn huýt tiếng, Mãnh lập tức sải cánh bay đi tìm Lan Chu.
Đinh Đào khua bát, nói hết sức đường hoàng: “Nay cưới, ngươi đi theo ta, đảm bảo không phải đói.”
Lịch Hùng cũng cầm bát khua rổn rảng, đáp lại: “Không phải đói!”
Hai đứa đang khua khoắng loạn xì ngầu dưới hiên thì cửa sổ bên cạnh bật mở, Thích Trúc Âm thò đầu ra.
“Ồn——” trông đại soái rõ còn ngái ngủ, chỉ chỉ vào đầu, “ồn nhức hết cả đầu ta.”
“Đại soái!” Đinh Đào không sợ Thích Trúc Âm, bởi vì Thích Trúc Âm không gớm với trẻ con, “gia gia tới chưa vậy? Sắp đến lễ đeo quan rồi đó!”
“Còn sớm mà,” Thích Trúc Âm móc ra mấy viên kẹo chia cho hai đứa, mình cũng ăn một viên, “vội làm gì, thầy nhân luân còn chưa đến mà.”
Đinh Đào thắc mắc: “Thầy nhân luân là cái chi?”
“Dạy xem tranh.” Thích Trúc Âm mò một câu.
“Cưới mà còn phải xem tranh á hả,” Đinh Đào sờ cuốn sổ con của mình, “thế thì tôi cũng biết.”
Cốt Tân không nghe nổi nữa, bèn xách Đinh Đào lên từ đằng sau rồi đóng cửa sổ lại.
“Ơ,” Đinh Đào ôm cuốn sổ, ngô nghê kêu, “ta còn chưa nói xong với đại soái mà!”
“Đã bảo phải dạy nó chút chuyện đời sớm đi,” Thần Dương vén rèm lên, “sao mà nó vẫn như thằng ranh con lơ nga lơ ngơ thế không biết, làm cho Đại Hùng cũng ngu lây rồi!”
Thẩm Trạch Xuyên không đeo quan, đang ngồi đằng sau tấm bình phong chờ hương đốt, thấy Thần Dương vào bảo Kỷ Cương tới rồi. Y định đứng dậy đón, song Kỷ Cương lại ra hiệu cho y ngồi nguyên.
“Theo đúng như nghi lễ, sư phụ đeo quan cho con là phải có trưởng bối của gia tộc tham dự,” Kỷ Cương vuốt ve mái đầu Thẩm Trạch Xuyên, “tiếc là bây giờ chỉ còn lại hai ta nương tựa vào nhau thôi.”
Thẩm Trạch Xuyên cúi đầu lạy Kỷ Cương, nói: “Con với sư phụ tuy không phải máu mủ ruột rà, nhưng lại là chí thân. Một lạy này là để tạ công ơn nuôi dưỡng bao nhiêu năm của sư phụ.”
Kỷ Cương nhìn mái tóc Thẩm Trạch Xuyên, môi ông hấp hé, ngàn vạn lời bỗng nghẹn lại ở thời khắc này, tất thảy hóa thành cõi lòng xót xa. Ông chậm rãi cúi người xuống, lại sờ lên đỉnh đầu Thẩm Trạch Xuyên một lần nữa: “Con ta đã lận đận cả nửa đời, ông trời đối xử với con có lắm bất công, sau này…” ông nghẹn ngào, “sau này phải suôn sẻ bình an, cùng Tiêu nhị bạc đầu giai lão.”
Bàn tay chai sần của sư phụ run rất khẽ.
Lòng Thẩm Trạch Xuyên đau đớn như cắt, y ngậm ngùi cất tiếng gọi: “Sư phụ.”
Kỷ Cương vội vàng quay đi gạt lệ, nói: “Ngày đại hỉ không khóc, mau dậy đi, sư phụ đeo quan cho con.”
Lễ quan là lễ trưởng thành, của hoàng đế thì gọi là “lễ thượng trung”, là một lễ cần thiết trước khi thành hôn. Đáng ra bách quan phải có mặt, chờ Thẩm Trạch Xuyên đeo quan xong rồi dập đầu chín lần cung chúc, song Thẩm Trạch Xuyên muốn đơn giản hóa nên đã che lại hết.
Kỷ Cương đeo quan ngay ngắn cho Thẩm Trạch Xuyên, rồi lui hai bước về sau.
Thẩm Trạch Xuyên lại lạy Kỷ Cương một lần nữa, sau khi làm xong lễ thì được Hoa Hương Y cài hoa nguyệt quế ở bên ngoài dẫn ra cho Khổng Lĩnh ở ngoài cửa, chúng thuộc hạ cũ Phí Thịnh dập đầu chúc mừng. Kế tiếp là cúng tế tổ tiên, y không cúng ai, chỉ lạy trời đất. Lạy trời đất xong thì lạy Tề Huệ Liên, bày tỏ không quên ơn thầy. Sau khi xong xuôi tất cả những bước này, Thẩm Trạch Xuyên vẫn chưa được đi, y phải lui vào lại trong phòng chờ thầy nhân luân.
Thầy nhân luân, chính là chỉ người mang theo tranh xuân cung, truyền dạy kiến thức người với người cho hoàng đế.
Thẩm Trạch Xuyên ngồi trên ghế chủ, vị thầy bước vào không dám nhìn thẳng. Thầy ta trải tranh xuống thảm, còn chưa mở miệng thốt ra câu nào, đã thấy một con chim ưng gộc bay vào qua cửa sổ, dùng bức tranh của thầy ta làm vải chùi chân.
Thẩm Trạch Xuyên cúi xuống gỡ dải lụa đỏ ra, trên ấy buộc một chiếc lược bí.
Tiêu Trì Dã không đeo quan, ngồi oai phong chễm chệ trong phòng: “Con đợi một canh giờ rồi đó sư phụ.”
“Vẫn chưa đến giờ lành,” Tả Thiên Thu cầm cuốn binh thư, “con đợi chút nữa đi.”
Tiêu Trì Dã xoay chiếc nhẫn ban chỉ, nghiêng đầu nhìn bầy chim bay tứ tán ngoài cửa sổ, không thấy con chim của hắn đâu. Hắn ngó hồi lâu, rồi bỗng bảo: “Sư phụ, ngày hôm nay sau khi giã từ, con sẽ chính là nam nhi đã có gia đình. Trước đây cha bảo chừng nào thành thân thì phải đua ngựa với cha, con không quên nổi. Sư phụ à, người đua với con nhé.”
Tả Thiên Thu nhìn Tiêu Trì Dã, trong lòng vừa yêu vừa thương. Ông đã chứng kiến Tiêu Trì Dã lớn lên, từ cái thời mà Tiêu Trì Dã hẵng còn là con sói con loắt choắt bám đít ông. Sói con mê cưỡi ngựa, ham thuần ưng, muốn thả vó rong ruổi khắp núi Hồng Nhạn. Đứa nhóc con hỏi ông “Dục vọng là gì” trong gió đã biến thành chàng nam nhi yên bề gia thất rồi.
“Đua,” Tả Thiên Thu cười, “con uống rượu xong thì chúng ta đua.”
Tiêu Trì Dã cũng cười, hắn đứng dậy, nhoài người qua tấm bình phong, bảo Lục Quảng Bạch với Tiêu Ký Minh đang nín thở trầm ngâm bên ngoài: “Hôm nay đệ thành thân, các ca ca nể mặt, chốc nữa đỡ rượu hộ đệ nhé, được không?”
“Ta thì được,” Lục Quảng Bạch chống tay, “xem đệ thuyết phục đại ca đệ thế nào thôi.”
Tiêu Trì Dã rất thức thời: “Đại ca.”
Tiêu Ký Minh chỉ im lặng uống trà.
Tiêu Trì Dã bèn dề giọng: “Đại —— ca —— huynh không đồng ý là đệ đi mách đại tẩu đấy.”
“Biết rồi,” Tiêu Ký Minh thở dài, bưng chén trà lên nói: “Biết rồi.”
Bên ngoài báo đã tới giờ, Tả Thiên Thu chỉnh trang lại áo mũ, cung nghiêm đứng dậy. Tiêu Ký Minh bưng quan cho Tiêu Trì Dã, truyền đến tay Tả Thiên Thu, rồi Tả Thiên Thu đeo lên cho Tiêu Trì Dã.
“A Dã,” Tả Thiên Thu nhìn Tiêu Trì Dã đăm đắm trong phút chốc, nói, “đi đi.”
Lúc Thẩm Trạch Xuyên ra ngoài, trời đổ mưa lất phất, đội danh dự bên ngoài không che ô, chỉ có Phí Thịnh đứng chờ dưới hành lang mở ô lên cho Thẩm Trạch Xuyên, Thẩm Trạch Xuyên ra hiệu cho hắn cụp lại.
“Chủ tử,” Phí Thịnh khom mình khẽ nói, “đường dài, chúng ta mà không che ô, Nhị gia nhìn thấy sẽ lo.”
“Quà tân hôn ông trời ban tặng cho ta,” Thẩm Trạch Xuyên ngước lên nhìn bầu trời, “ta phải nhận.”
Phí Thịnh để ô sang bên cạnh, đỡ đao nói: “Chủ tử đi thế nào thì tôi sẽ theo như vậy.”
Lục Quảng Bạch thúc ngựa trong mưa, vốn đang tính hỏi có định đổi sang ngồi kiệu không, ngờ đâu còn chưa tới gần, đã thấy kỵ binh ở phía đối diện phi băng băng tới, trông không giống đội danh dự, mà giống Cẩm y vệ hơn. Hắn bỗng ghìm cương, không thốt nên nổi một lời, bị những tiếng kêu la oai oái chen họng.
“Hoàng thượng!” quan viên Khâm thiên giám xách áo chạy hì hục vừa đuổi theo vừa hô í ới, “giờ lành, chút nữa mới đến giờ lành…”
Tay áo Thẩm Trạch Xuyên dưới làn mưa hệt cánh đại bàng bay là là, y vụt qua Lục Quảng Bạch, bất chợt phá lên cười. Mưa bắn lạo rạo, Phong Đạp Sương Y tựa một tia chớp thần tốc rạch nát cuồng phong.
“Tiêu Trì Dã——!”
Thẩm Trạch Xuyên dùng hết sức hô.
“Đi ra cưới!”
Tiêu Trì Dã hẵng đang trong phòng, nghe thấy tiếng đó, tí nữa đã đánh rơi chiếc chậu đồng đang rửa tay. Hắn ngờ vực thò mặt ra hỏi Triêu Huy: “Đến giờ của ta rồi à?”
Triêu Huy khẳng định: “Vẫn chưa đến mà.”
“Hoàng thượng!” Khâm thiên giám giơ cuốn sách lên, chạy đến nỗi thở không ra hơi, “ôi trời tía má tôi ơi, giờ lành vẫn, vẫn chưa đến…”
Ngựa của Thẩm Trạch Xuyên khuấy xáo trộn hết đội hình của đội danh dự, Thần Dương và Đàm Đài Hổ bị đám đông dồn vào thành một đống, ai nấy đớ người ra.
“Bọn ta còn chưa qua mà!” Đàm Đài Hổ bối rối, “sao mấy người đã tới rồi là thế nào!”
“Nhị gia đâu!” Thần Dương cuống mê tơi cả lên, “gọi Nhị gia!”
“Nhị gia!” Phí Thịnh lăn tuột khỏi ngựa, tiên phong rống lên qua bức tường ngăn, “Nhị gia!”
Tiêu Trì Dã ấn đầu người đang chắn đường mình xuống, trông thấy Lan Chu đã ở trên lưng ngựa. Ngay lập tức bèn hất áo đi ra nghênh đón. Thế nhưng một viên quan bộ Lễ bên cạnh quỳ “bịch” xuống ôm lấy đùi hắn: “Nhị gia! Chưa tới giờ!”
“Nhị gia!” lại một người nữa “bịch” xuống túm tay Tiêu Trì Dã, “còn chưa làm xong lễ mà!”
Tiêu Trì Dã xách bổng cổ áo người nọ lên dứt ra, bảo Đinh Đào: “Lôi ra cho ta!”
“Tuân lệnh!” Đinh Đào hô dõng dạc, không động đậy, “Lịch Hùng, lên!”
Lịch Hùng dang hai cánh tay ra, cũng gầm lên một tiếng, sau đó bổ thẳng vào mấy người nọ quặp lấy đối phương, dùng đầu công xô ngã một loạt.
“Oái!” chúng quan viên chen thành một đống lảo đảo xiêu xiêu vẹo vẹo đứng không ra hồn.
“Mẹ kiếp,” Đàm Đài Hổ lăn trên đất, “rốt cuộc là thành hôn hay là cướp hôn vậy hả!”
Khâm thiên giám đã đuổi kịp ngựa của Thẩm Trạch Xuyên, ông ta sắp sửa nói không thành tiếng nữa rồi: “Hoàng, Hoàng…”
Giọt mưa bên tai Thẩm Trạch Xuyên tỏa ánh sáng lấp lánh, y xuống ngựa ở bên kia, rồi đi vòng thẳng qua Khâm thiên giám. Đám to gan chặn cửa còn chưa nốc giọt rượu nào đâu, thế mà tất cả nhất loạt giả vờ đã say khướt.
Tiêu Trì Dã nắm lấy tay Thẩm Trạch Xuyên, chớp cái đã kéo người ấy vào trong lòng mình. Hắn ôm trọn lấy Thẩm Trạch Xuyên, giơ tay lên huýt một tiếng rõ kêu: “Mãnh, đi thôi!”
Chúng quan viên bộ Lễ vỗ đùi, cả đám chen nhau dồn ra ngoài cửa chạy hộc tốc đuổi theo: “Nhị gia! Còn chưa bái đường mà!”
“Hoàng thượng, thượng…” Khâm thiên giám vịn cửa, thở phì phò như con trâu cày, yếu xìu gọi với, “xong lễ rồi…”
Mãnh chao mình đâm thủng làn mưa, thế rồi đôi dánh bất chợt sải rộng cắt ngọt cuồng phong, bay về Hồng Nhạn non xa tít mù khơi nơi sương trắng dật dờ. Mưa táp xuống gương mặt rộn rã tiếng cười sảng khoái của hai người, Lãng Đào Tuyết Khâm bỏ lại hết thảy phàm tục ở sau lưng.
Về phía trước!
Gió thốc lên ống tay áo trùng điệp, hòa quyện cùng ngọn cỏ vút chao tận không trung, biến mất vào cơn mưa.