Khu rừng đầy nhánh cây như mấy con rắn kia hình như chỉ tấn công những cơ thể cử động. Chúng được phù phép việc đó. Sau khi linh hồn Vô Ảnh rời khổ xác Hiếu Minh, cái xác nằm im bất động trong những cành cây. Chúng tưởng rằng nạn nhân đã bị giết chết, nên thả Hiếu Minh ra. Thân thể cậu trôi tuột xuống dưới đất. Khu rừng tan biến thành một dòng sông đầy sình và bùn đất. Nó nhấn chìm xác của Hiếu Minh xuống đó.
Vô Ảnh phải nhanh hơn mới được. Anh nhắm mắt cảm nhận kiếm khí của thanh lưỡi hái. Nó đang rất gần thôi. Anh dịch chuyển linh hồn đến gần thanh kiếm. Và khi mở mắt ra, anh thấy thanh kiếm đang trôi tuột xuống lớp bùn sình bên dưới. Anh chụp lấy thanh kiếm, nhanh chóng rời khỏi đầm lầy.
Vô Ảnh tăng tốc, nhập xác vào Hiếu Minh. Và anh bị lớp bùn sình làm cả cơ thể dính sình lầy, nhớp nháp, nhầy nhụa và hôi hám. Vô Ảnh tặc lưỡi bực bội vô cùng. Nếu mà mấy đứa em thấy cảnh tượng này, thể nào cũng cười anh một trận cho xem, nhất là thằng Thanh Lâm rất thích cà khịa anh ghê lắm.
Vô Ảnh bất lực lặn xuống trong đầm lầy, anh phải tìm bằng được mảnh chìa khóa, nhưng lại không hề thấy phía trước có cái gì. Anh nhanh tay chụp lấy thanh lưỡi hái và phi người lên cao. Vừa lúc đó, một con rắn nước khổng lồ ngoi đầu lên suýt chút nữa cắn nát cái đầu của anh. May mà anh xoay người chém đứt đầu nó trước.
Đầu con rắn rơi vào tay Vô Ảnh biến thành một mảnh chìa khóa. Anh vui mừng nắm thật chặt trong tay. Cùng lúc đó, vũng sình biến mất, khu rừng cũng chẳng thấy đâu, chỉ thấy thảo nguyên mênh mông và rộng lớn. Anh tới cánh cổng lớn phía trước và gặp Linh Đàm. Anh nghe Linh Đàm kể lại chuyện gã vượt qua con sông lạnh giá của gã ra sao. Hai người khoe khoang thành quả cho nhau xem và chờ đợi sự xuất hiện của Trúc Chi và Nhất Uy.
Ba người thay phiên nhau kể lại cuộc hành trình của mình. Lúc này, Nhất Uy mới nói:
“Chỉ còn chị ấy nữa thôi. Theo như mọi người kể lại, chúng ta đều bị mấy con sông lửa, băng và bùn sình ngăn trở. Chỉ cần vượt qua con sông và chạm tay vào mảnh chìa khóa, chúng ta sẽ thoát khỏi thử thách kia thôi. Em đoán chị Chi gặp phải một con sông chứa đầy độc rồi.”
Linh Đàm nói thêm:
“Hy vọng cô ấy không sao.”
Trúc Chi chạm phải gai nhọn của thủy quái, chúng chính là những sinh vật nhả ra độc và biến con sông thành như thế. Cô bàng hoàng không nhìn thấy tia sáng nào phía trên kia cả và bắt đầu cảm thấy phổi của mình đầy nước. Cô phải hớp lấy không khí trên kia, nếu không cô sẽ chết. Cô cố bơi lên mặt nước, mặc cho gai nhọn ghim vào lưng mình, đau điếng. Máu của cô đã hòa lẫn vào con sông độc dược này.
Cây trâm cài tóc trên đầu cô tự dưng tuột ra khỏi mái tóc. Hắc Ma lập tức hút lấy máu của Trúc Chi trong dòng nước. Nó biến thành thanh kiếm của Quỷ nhảy vào tay của cô, thành thạo rút lấy gai nhọn trên lưng cô.
Hắc Ma nói với Trúc Chi:
“Giết chết chúng, chủ nhân yêu quý. Chỉ cần những gai nhọn kia không tiết ra nọc độc, dòng sông này sẽ trở về nguyên trạng mà thôi.”
“Nhưng dưới đó tối thui, chị không thấy gì cả, ngoài mấy cái gai chích chích đau đớn.”
“Dùng mắt quỷ đi.” Hắc Ma xúi giục.
Trúc Chi nhảy xuống sông một lần nữa. Cô dùng mắt quỷ quan sát mọi thứ dưới nước. Cô thấy cái đám sinh vật kia rồi. Cô chỉ thanh kiếm vào chúng và mấy con sinh vật sợ đến mức bỏ chạy tán loạn.
Một giọng nói vang lên:
“Người có được thanh kiếm của Quỷ sẽ trở thành Quỷ vương kế tiếp, người này sẽ trở thành vua của mọi sinh vật bóng đêm.”
Một kẻ khác lại nói:
“Nhanh chóng báo lại cho chủ nhân, có kẻ sở hữu thanh kiếm Quỷ đang ở đây.”
Trúc Chi nào để chúng có cơ hội chạy thoát khỏi đây. Đôi mắt rực lửa đầy sát khí, quỷ khí chiếm trọn sức mạnh của cô lúc này. Trong vòng mười phút đã giết sạch đám quái vật độc dược. Trúc Chi bay lên không trung và thả đóa hắc phù dung ra một lần nữa.
Nhân cơ hội hắc phù dung đang lấy hết độc tố của dòng sông, Trúc Chi dùng Hắc Ma chém một đường dài đến chiếc thuyền đựng mảnh chìa khóa kia. Cô thấy một vết nứt dài trong không khí và biết rằng thứ ngăn chặn cô không đến gần chiếc thuyền đã bị phá vỡ. Cô bay đến nhẹ nhàng lấy mảnh chìa khóa cuối cùng, thoát thân gọn nhẹ. Hắc Ma trở lại thành bộ dáng cây trâm, ngoan ngoãn nằm trên đầu cô.
Cuối cùng, Trúc Chi cũng thành công, bước ra ngoài hội ngộ cùng những người bạn của mình. Cả bốn người đã lấy được bốn mảnh chìa khóa. Họ ghép lại một cách chính xác lên cánh cửa và chờ đợi nó mở ra. Mảnh chìa khóa của cô còn dính một chút máu trên đó. Cánh cửa đã mở ra rồi. Cả bốn người vui sướng tiến vào bên trong.
Gia Khánh và Minh Nghĩa lúc này đang đứng trước mặt Thiên tử báo cáo mọi chuyện. Từ chuyện Quý Nhậm phái người truy sát nhóm người của Huyết Yêu, đến chuyện Quý Nhậm là người thả ma cà rồng rồi vu oan cho Huyết Yêu. Gia Khánh lại bồi thêm chuyện đoạn phim được quay lại bằng chiếc điện thoại của người phàm.
“Nếu Thiên tử muốn có được đoạn phim kia, thần sẽ tự mình dâng lên.” Gia Khánh nói chắc nịch, rất đáng tin. Minh Nghĩa đứng bên cạnh gật đầu lia lịa, phụ họa cho lời nói của Gia Khánh.
Họ không muốn giấu giếm thiên đế điều gì. Họ sợ rằng: Sau này ông ấy biết mọi chuyện, ông ấy sẽ hỏi tội giấu giếm của họ. Lần này, Gia Khánh đành thất hứa với Trúc Chi vậy.
Thiên tử chưa tin lắm, nhất là chuyện Quý Nhậm muốn lật đổ ngôi thiên đế này, lại còn được nghe từ đoạn phim mà Tiểu Bạch nào đấy thuộc phe phái của Huyết Yêu quay được. Quý Nhậm kể từ khi nào lại dễ dàng bị qua mặt bởi một đứa người phàm được (Gia Khánh không hề tiết lộ thân phận của nhóm người Huyết Yêu, Thiên tử đang hiểu lầm họ chỉ là người phàm bình thường). Càng huống hồ, Gia Khánh và Minh Nghĩa lại còn là bạn bè của Huyết Yêu hoặc giữa họ có chút quen biết đặc biệt đến mức bảo vệ nhau trước mặt ông. Chuyện mà họ nói liệu có đáng tin hay không, Quý Nhậm liệu có gan muốn ngôi thiên đế hay không ông phải tự mình chứng thực đã. Ông không thể nghe lời từ một phía được.