Về tới nhà Vân Diệp làm chuyện đầu tiên là tìm Đại Nha, bảo nàng tối nay ngủ cùng Tân Nguyệt, mình ngủ ở gian ngoài, phải trông cho kỹ, nếu không bị con sói Đơn Ưng tha đi mất thì mình khóc chết thôi.
Hạ lệnh cách sát với các lão binh, chỉ cần có người dám tới hậu viện là dùng trường cung nỏ cứng chào đón, không cần nương tay.
Mở to mắt suốt cả đêm, trong nhà không xảy ra chuyện gì cả, thấy trời sắp sáng, Vân Diệp vặn mình thò đầu nhìn vào gian trong, Đại Nha và Tân Nguyệt vẫn đang ngủ mới yên tâm, xoa mặt định đẩy cửa đi ra ngoài thì nghe giọng Đại Nha truyền tới:
– Ca ca, huynh đừng làm bị thương tên bán thịt lợn được không, hắn không có ác ý.
– Muội ngủ đi, chuyện bên ngoài không cần muội lo, muội cứ lớn lên vui vẻ là được.
Nha đầu này chẳng lẽ lại có thiện cảm với Đơn Ưng, Vân Diệp làu bàu rửa mặt, xách một bao thức ăn đặt lên người Vượng Tài, ngồi xe ngựa tới thư viện, các lão binh cưỡi ngựa hộ vệ bốn xung quanh.
Tới thư viện, Lão Công Thâu mặt đỏ kè tinh thần bùng phát dữ dội, nhìn sau lưng Vân Diệp:
– Người vượt mê trận ngươi tìm đâu? Tối qua lão phu thiết kế hai cơ quan, không biết người ngươi tìm có thể bình an vượt qua không? Mặc dù không phải là cơ quan độc ác giết người, nhưng muốn qua được mà không có thương tích gì thì nằm mơ.
– Thử qua mới biết, giờ nói còn sớm quá.
Đơn Ưng từ trên cây bách ở cửa thư viện nhảy xuống, trang phục sát người, tóc tết thành đuôi ngựa buông sau gáy, rất uy vũ tuấn tú.
Vân Diệp lấy bao thức ăn chuẩn bị trước đưa cho Đơn Ưng, để hắn ăn no một bữa rồi vào trận, tay Lý Thái ở bên cạnh thò ra, không chút khách khí cướp lấy cái bao, đặt trên mặt đất mở ra, lấy cái bánh nhét vào miệng, tay còn cầm mấy cái nữa, ư ư a a đưa bánh cho Lão Công Thâu.
Đơn Ưng trừng mắt nhìn Lý Thái, hỏi Vân Diệp:
– Tên này nói gì?
– Hắn nói không cần cho ngươi ăn nhiều như thế, ngươi chỉ một khắc là ra thôi, ăn nhiều làm gì?
Vân Diệp phiên dịch:
– Ta đánh hắn được không?
– Nếu ngươi thành học sinh thư viện, dưới tiền đề không làm hắn bị thương, chỉ cần trong lớp võ kỹ thì theo lý thuyết là được.
Tốc độ ăn của Đơn Ưng rất nhanh, mười mấy cái bánh bao thoắt cái biến mất trong bụng, mở ấm nước ra uống một hơi trà lạnh, chùi mép đi về phía đại môn, đi nửa đường quay lại nói với Vân Diệp:
– Hôm qua mắc lừa ngươi, uổng phí mất một buổi tối, để ngươi hoàn thiện cơ quan, có điều nể tình ngươi đưa thức ăn cho ta, ta tha thứ cho ngươi.
Hiện giờ chưa tới giờ lên lớp, đám hiếu sự trong thư viện tràn hết cả ra, miệng ngậm bánh bao, tay cầm bát cháo, đũa trong tay còn xuyên hai cái bánh, hứng thú xem khỉ làm trò.
Quả nhiên Đơn Ưng nhanh trong từ cửa đối diện thò đầu nhìn ra ngoài, có chút xấu hổ, đám học sinh thư viện tức thì huýt sáo ầm ĩ, dưới con mắt chú ý của đám đông, Đơn Ưng bước chuẩn vững vàng quay lại đại môn chuẩn bị vào lần nữa, bước một cái bị hụt chân suýt ngã, đám học sinh cười rầm trời, may mà thân thủ hắn nhanh nhẹn, một tay chống đất đứng dậy, khiến đám học sinh cười nghiêng ngã, nói ra đám học sinh thư viện có thói xấu xem người ta bị bêu mặt trong mê trận.
Lần này khá lâu, một loạt tiếng choang choang từ trong mê trận truyền ra.
– Tên tiểu tử này chạm vào trận nỏ rồi, nhưng ngươi đừng lo, không có mũi tên đâu, trúng người chỉ hơi đau, dính ít vôi bột. A phải, Tiểu Thái, ta bảo ngươi điều chỉnh lực đạo ở mức ba, làm rồi chứ?
– Úi chà, đệ tử nghe nhầm, điều chỉnh tới mức bốn, lần sau sẽ không sai lầm nữa, tiên sinh lượng thứ.
Lý Thái vẫn cái bộ mặt đáng ăn đòn đó, Vân Diệp chỉ còn biết cầu mong thân thủ Đơn Ưng đủ tốt, chưa khấn xong thì nghe trong có tiếng động lớn ầm ầm, như có thứ gì đó đang lăn, chỉ thấy Đơn Ưng lập tức từ trong cửa chạy ra thật xa, như cho nhà tang, tiếp đó là một tảng đá cực lớn mang theo khí thế thiên quân vạn mã lăn ra, Vân Diệp nhìn mà mặt tái nhợt.
– Không sao, là quả bóng gỗ rỗng ruột, quét ít xi măng lên thôi, không chết người được đâu.
Lão Công Thâu liếc nhìn Đan Ưng nằm rạp trên mặt đất:
– Nếu là đá thật thì hắn bị nghiền nát rồi.
Đan Ưng nằm trên mặt đất nghe câu này xẩu hổ không nói lên lời, đám học sinh chết tiệt vừa gặm bánh bao vừa vây quanh Đan Ưng bình luận, còn có kẻ góp ý giúp hắn, đa phần là muốn xem hắn bêu mặt.
Đơn Ưng thiểu điều cắm đầu vào đất, lòng gào lên:” Đám khốn kiếp các ngươi, đợi lão tử vào thư viện sẽ đánh các ngươi hết một lượt.”