Mông Trần Tuyết lúc này mới buông tay xuống, nghĩ rằng Văn Vũ Chu đã sớm thấy rõ, mỉm cười nói: “Văn công tử, ta đưa Bố Y tới gặp người”.
Nàng xưng hô Văn Vũ Chu là công tử, gọi tên của Tiêu Bố Y, thân sơ rất rõ ràng.
Tiêu Bố Y lại cười nói: “Không biết Văn công tử tìm ta có chuyện gì?”
Văn Vũ Chu trong nháy mắt vẻ mặt biến chuyển liên tục, nhưng rốt cuộc lại tươi cười, “Thật ra là cô mẫu muốn đối với Tiêu… Mã thần giáp mặt tạ ơn, lúc này mới phân phó ta đến đây mời một lời. Mã thần, cũng không phải là cô mẫu bất kính, mà là…”
Tiêu Bố Y gật đầu nói: “Ta hiểu mà, ta cũng nên đi tới, chỉ là các người thật sự quá khách khí”.
Lúc đầu nhiễm ôn dịch có cô mẫu của Văn Vũ Chu, Tiêu Bố Y khi chữa bệnh đã biết, người này hai chân tàn tật, không thể đi động, hơn nữa rất là già nua, mình đương nhiên không thể để cho bà ta đến đây.
Văn Vũ Chu rất là vui mừng. ôm quyền nói: “Như vậy cảm ơn Mã thần”.
Mông Trần Tuyết giúp Tiêu Bố Y sửa sang lại áo, nửa đùa nửa thật nói: “Văn công tử, ngươi đưa Bố Y đi, cũng phải phụ trách đưa về đó”.
Nàng cùng Tiêu Bố Y cử chỉ thân mật, người mù cũng nhìn ra. Văn Vũ Chu lại làm như không thấy, trên mặt cũng không có bất cứ biểu hiện gì, lại nghe ra Mông Trần Tuyết có ý bất an, chỉ gật đầu nói: “Đó là hiển nhiên”.
Hai người rời lều, lên ngựa một đường hướng bắc. Mông Trần Tuyết nhìn hai bóng người ở xa xa, nhiều ít có chút bất an.
Mạc Phong tiếp cận thấp giọng hỏi, “Thiếu phu nhân, Văn Vũ Chu này có lai lịch gì? Thiếu đương gia có thể gặp nguy hiểm hay không?”
Mông Trần Tuyết lắc đầu, “Ta cũng không biết, bất quá nguy hiểm hẳn là sẽ không, Hắc ám thiên sứ cũng không phải là người vong ân phụ nghĩa”.
Mạc Phong lắc đầu, lầm bầm một câu, “Ta thấy cũng chưa chắc”.
Tiêu Bố Y cùng Văn Vũ Chu phóng ngựa khá nhanh, tới Xích Tháp chuyển hướng Đông Bắc, nơi này quần sơn liên miên, tuy là đầu mùa xuân nhưng đây là cực bắc, đưa mắt nhìn qua vẫn là một màu xám xịt, trên đỉnh núi vẫn thấy ẩn hiện tuyết trắng ngần, ánh mặt trời chiếu tới hắt lên màu trắng chói mắt.
Văn Vũ Chu lúc này mới xuống ngựa, quay đầu nhìn về phía Tiêu Bố Y, “Mã thần mã thuật cao siêu, ta cũng bội phục sát đất”.
Tiêu Bố Y cười cười, “Điêu trùng mạt kỹ, có gì đáng khen”.
Văn Vũ Chu đột nhiên hỏi, “Còn không biết Mã thần sao lại quen với Tuyết Nhi Tháp Cách?”
“Lúc trước khi nàng quay về thảo nguyên, gặp phải đạo phỉ. Do đó mà quen biết”.
Văn Vũ Chu lẩm bẩm nói: “Chắc là Mã thần gặp chuyện bất bình lúc này mới cứu trợ nàng. Trách không được nàng đối với người ái mộ như thế”.
Hắn liên tưởng thật ra cũng bình thường, chỉ tưởng rằng anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng nằm mơ cũng không nghĩ đến, đạo phỉ chính là Tiêu Bố Y, Tiêu Bố Y không phải cứu, mà là bắt Mông Trần Tuyết đi, Mông Trần Tuyết ái mộ lại là chuyện sau này.
“Không biết ngươi sao lại quen với Tuyết Nhi?” Tiêu Bố Y hỏi.
Văn Vũ Chu nghe được hắn xưng hô thân mật, trong lòng ít nhiều ít cũng có chút cảm giác chua xót cùng mất mác, một hồi lâu mới nói: “Ta thuở nhỏở tại thảo nguyên. Tuyết Nhi Tháp Cách khi nhỏ cũng ở tại thảo nguyên…”
“Nói như vậy các người là thanh mai trúc mã?” Tiêu Bố Y thuận miệng hỏi một câu.
Văn Vũ Chu lắc đầu, “Mã thần, người chớ hiểu lầm, cũng không tính là thanh mai trúc mã, sau đó nàng theo phụ thân đi Tây Kinh, chúng ta thật ra cũng đã lâu không có gặp mặt. Mã thần, thật ra người không chỉ đã cứu tính mạng của cô mẫu ta. Còn bởi vì làm cho Khả Hãn rút binh, lại đã cứu huynh đệ trong núi của chúng ta, ta đối với người chỉ có cảm kích. Tuyết Nhi Tháp Cách là cô nương như vậy, cũng chỉ có đi theo người mới có hạnh phúc. Ta mấy năm nay… thật ra… ài… ta chúc phúc cho các người”.
Hắn sau khi nói xong những lời này, hứng thú rã rời, xoay người đi nhìn về phía núi xa nói: “Chúng ta tới rồi”.
Tiêu Bố Y cũng có chút không biết nên khóc hay cười, thầm nghĩ nếu Văn Vũ Chu biết Thập Bát Đạt chính là do hắn dẫn tới, thì không biết sẽ có cảm tưởng gì?
Hai người trong khi nói chuyện đã đi vào núi, đường núi khúc chiết gập ghềnh, đều là đường nhỏ ruột dê, cũng may hai người thuật cỡi ngựa đều không kém, rất nhanh đã đến trong núi.
Lại qua một hạp cốc, lội qua khe suối nhỏ, lúc này mới tới trước một vách đá.
Tiêu Bố Y cũng không kinh ngạc, bởi vì lúc đầu Văn Vũ Chu mời hắn đến trị bệnh, chính là đi vào từ chỗ này.
Hắn biết nơi này mặc dù nhìn như tuyệt lộ, nhưng lại có đường ngầm, chỉ là công trình bên trong to lớn, người thường khó có thể tưởng tượng. Lúc đầu Văn Vũ Chu mời hắn lại đây, cũng dẫn hắn thẳng tới chỗ này, cũng làm cho Tiêu Bố Y rất là kinh ngạc.
Văn Vũ Chu xuống ngựa rút đao ra, đảo ngược chuôi đao, gạt các cây cỏ dại ở trước vách đá, trên một cái vòng tròn vẽở trên vách đá gõ ba lần, thoáng qua lại gõ tiếp bốn lần.
Chuôi đao đập trên vách đá, vang lên những tiếng “cộc cộc”, có chút ánh sáng.
Đợi chỉ chốc lát, vách đá kẽo kẹt hé ra một cái cửa động, âm u có chút làm cho người ta sợ hãi.
“Mã thần xin mời” Văn Vũ Chu tuy là nói như thế, nhưng vẫn tiến vào trước. Dù sao nơi này hoàn cảnh có chút quỷ dị, đây mới là đạo mời khách.
Tiêu Bố Y tùy ý để ngựa bên ngoài ăn cỏ cây, bản thân đi theo vào.
Đường đi là đục vào trong vách núi, công trình to lớn, trên mặt đất là đá xanh, liếc mắt nhìn qua, vô cùng vô tận, cực kỳ rộng rãi.
Vách núi hai bên đường không có thắp đèn, nhưng gắn những viên dạ minh châu to bằng trứng ngỗng, mấy bước một quả. Cho nên mặc dù là trong bung núi, nhưng ánh sáng lại nhu hòa, không chút nào cảm thấy áp lực.
Chỉ với số dạ minh châu này, cũng đã là một số tài phú to lớn, chỉ riêng con đường này, cũng phải cần một lượng nhân lực khổng lồ. Tiêu Bố Y đi đến nơi đây, thật ra trong lòng cũng khiếp sợ.
Hắn biết nơi này quá nửa cũng có cơ quan bẫy rập. Bất quá có Văn Vũ Chu dẫn đường, thì cũng sẽ không phát động. Nếu là người ngoài, tuyệt không thể tiến vào dễ dàng như thế.
Đi được chừng hơn hơn mười trượng, phía trước bỗng nhiên sáng sủa, là một thạch thất rộng lớn, đỉnh thạch thất có mười hai viên dạ minh châu, chiếu sáng thạch thất như ban ngày.
Khi thấy mười hai hạt châu, Tiêu Bố Y đột nhiên nghĩ tới vương miện trên đầu Dương Quảng, ở trên hình như cũng có mười hai viên hạt châu.
Thạch thất không có một bóng người, chỗ cuối cùng có một cái ghế đá, trên phủ da hổ, đơn giản mà uy mãnh.
Văn Vũ Chu nhìn cái ghế, ánh mắt lộ ra điểm cổ quái, thoáng qua lại lắc đầu, than nhẹ một tiếng, lại mời Tiêu Bố Y ngồi xuống, bản thân lại đi tới trước một vách đá, gõ ba cái, vách đá rẽ ra, một nha hoàn đi ra, nhẹ giọng nói: “Công tử”.
Nha hoàn sắc mặt có chút tái nhợt, bộ dáng thật lâu không có nhìn thấy ánh mặt trời, trông cũng xinh xắn, Văn Vũ Chu phân phó: “Đi mời lão phu nhân đến đây, nói có khách quý mà bà muốn gặp đã tới”.
Nha hoàn có chút kinh ngạc liếc nhìn Tiêu Bố Y, gật đầu rời khỏi, Văn Vũ Chu ngồi đối diện Tiêu Bố Y, nhìn thạch thất trống không nói: “Mã thần…”
“Cứ gọi tên của ta là được rồi” Tiêu Bố Y cười nói.
“Ta cũng lớn gan gọi một tiếng Tiêu huynh” Văn Vũ Chu đôi mắt nhìn Tiêu Bố Y, “Ta cuối cùng cảm giác được đã gặp qua Tiêu huynh ở nơi nào đó”.
Tiêu Bố Y bất động thanh sắc, “Lần trước khi ta đến trị bệnh, chúng ta đã gặp qua một lần”.
Văn Vũ Chu lắc đầu, “Lần trước trị bệnh không tính, trong lòng ta luôn có một loại ảo giác, chung quy cứ cảm thấy trước khi đến trị bệnh thì đã gặp Tiêu huynh rồi”.
Tiêu Bố Y mặt không đổi sắc, “Có đúng không? Ta lại không nhớ rõ” Khi hắn bắt Văn Vũ Chu, tự tin không có bị hắn thấy mặt. Không có thừa nhận thì dù sao Văn Vũ Chu cũng không có chứng cứ.
Văn Vũ Chu nhìn chằm chằm vào hai mắt Tiêu Bố Y, nhìn thấy hắn trấn tĩnh tự nhiên, rốt cuộc thở dài một hơi, “Tiêu huynh, huynh là người mà ta đã thấy trầm ổn nhất”.
“Đó là bởi vì ngươi vẫn ở tại thảo nguyên. Phải biết rằng Trung Nguyên địa linh nhân kiệt, người giống như ta có vô số” Tiêu Bố Y âm thầm cân nhắc dụng ý mà lão phu nhân mời hắn đến đây.
Văn Vũ Chu nhìn hắn một hồi lâu, “Nếu Trung Nguyên ai cũng là nhân vật như Tiêu huynh, vậy thì Trung Nguyên hiện tại cũng không loạn như thế” Nhìn thấy Tiêu Bố Y cười mà không nói, Văn Vũ Chu đột nhiên nói: “Tiêu huynh, Trung Nguyên đi chơi có vui không?”
Tiêu Bố Y có chút kinh ngạc, “Ngươi không phải muốn nói với ta, ngươi chưa từng đi qua?”
Văn Vũ Chu trên mặt có chút khổ ý, “Cả đời này của ta, trừ luyện võ thì chính là tập võ, chỉ tiếc, văn không uy võ không thành. Ta đối với bản thân cũng có chút thất vọng. Ta không có hữu dụng như người khác chờ mong… ta nghe nói, Trung Nguyên rất là phồn hoa, nhưng lại chưa từng có cơ hội được đi…”
Hắn nói tới đây, đột nhiên đứng lên, bước nhanh tới trước một ngăn cửa ngầm, nơi đó vô thanh vô tức đi ra một chiếc xe lăn, một lão ẩu ngồiở trên đó, phía sau đẩy xe chính là nha hoàn nọ.
Văn Vũ Chu phất tay, cho nha hoàn lui ra, bản thân tự mình đưa lão ẩu lại, nhẹ giọng nói: “Cô mẫu, Mã thần uy chấn thảo nguyên, con đã mời tới cho người”.
Lão ẩu đầu đầy tóc bạc, trên mặt bị chém một đao, mũi lật lên, vốn có lẽ trông cũng không tệ, nhưng hiện nay xem ra rất ghê tởm khó nói nên lời.
Tiêu Bố Y đứng dậy thi lễ, nhẹ giọng nói: “Lão nhân gia, không biết người tìm ta đến đây, là có gì phân phó?”
Lão ẩu nhìn chằm chằm vào Tiêu Bố Y, hai mắt trông rất cổ quái, đột nhiên nói: “Rất giống… ất giống…”
Tiêu Bố Y khó hiểu hỏi, “Lão nhân gia, người nói cái gì?”
Lão ẩu chậm rãi lắc đầu, “Mã thần… ngươi là Tiêu Bố Y? Họ Tiêu?”
Tiêu Bố Y gật đầu. Lão ẩu lại chuyển ề tài, nhẹ giọng nói: “Lần trước ta nhiễm bệnh, lại được ngươi cứu giúp, ta còn chưa kịp ói tiếng cảm ơn”.
“Chỉ là chuyện nhấc tay thôi, có đáng gì đâu, lão nhân gia không nên đểở trong lòng” Tiêu Bố Y không thể làm gì khác hơn là khiêm tốn nói.
Lão ẩu nhếch miệng cười, trông càng ghê tởm, “Đối với ngươi mà nói, đương nhiên là không cần đểở trong lòng. Nhưng mạng là của ta, ta vẫn muốn cảm ơn”.
Tiêu Bố Y mỉm cười không nói. Lão ẩu đưa tay vẫy Văn Vũ Chu nó: “Vũ Chu, khách quý đến, sao không đem rượu ngon Ba Tư mang lên đãi khách?”
Văn Vũ Chu cau mày nói: “Cô mẫu, người chân không tốt, luôn đau nhức, không thể uống rượu”.
“Ngươi có thể tiếp khách quý mấy chén, hôm nay ta cho ngươi uống rượu” Lão ẩu trầm giọng nói.
Văn Vũ Chu chỉ có thể xoay người đi ra ngoài, lão ẩu nhẹ giọng hỏi: ” Mã thần… Tiêu Bố Y… không dám thỉnh giáo danh húy của lệnh đường?”
Tiêu Bố Y có chút kinh ngạc, ” Gia mẫu… tên của gia mẫu không tiện đề cập” Hắn lúc này mới nhớ tới, hắn chưa từng hỏi qua Tiêu Đại Bằng mẫu thân họ gì, Tiêu Đại Bằng dĩ nhiên cũng chưa bao giờ đề cập tới!
Lão ẩu có chút thất vọng, lại cất tiếng nói, “Vậy… xem như ta chưa nói… thật ra ta lúc đầu khi nhiễm bệnh, thì cảm thấy ngươi giống như một cố nhân, lúc này mới cho Vũ Chu mời đến đây”.
“Ta giống ai?” Tiêu Bố Y tò mò hỏi.
Văn Vũ Chu cũng đã mang theo một cái thùng gỗ tiến vào, thùng gỗ hình thức cổ xưa, trên gỗ còn có sáp phong ấn, ở trên viết những văn tự cổ quái. Tiêu Bố Y âm thầm suy nghĩ, rượu Ba Tư ngàn dặm xa xôi vận chuyển đến thảo nguyên. Loại tài lực thế lực cũng không thể khinh thường, một Văn Vũ Chu này chẳng lẽ thật là hậu nhân của hoàng thất ? Chỉ là mình lúc đầu từ hai chữ Thiếu chủ suy đoán ra hắn rất có thể là hậu nhân của Bắc Chu. Chẳng lẽ đã lại đoán trúng?
Lão ẩu lắc đầu nói: “Ta quá nửa là nhìn lầm rồi, lão hồ đồ mà. Vũ Chu, vì Tiêu công tử mà cạn chén, ta cho tìm hắn đến, thật ra là muốn cho hắn nghe một câu chuyện xưa”.
Văn Vũ Chu không có kinh ngạc, cũng hết sức nghe theo lão ẩu phân phó, mở nút gỗ, cả phòng nhất thời hương rượu thơm mát tràn ngập. Tiêu Bố Y mặc dù không có rành vềrượu, nhưng cũng biết rượu này danh quý phi thường, Văn Vũ Chu lấy ra ba cái chén đặt ở trên bàn, rót đầy ba chén rượu, sắc rượu đỏ sẫm như máu,… Kỳ quái nhất là cách chén cũng có thể chứng kiến màu sắc. Tiêu Bố Y lúc này mới phát hiện chén rượu cũng không tầm thường, trên chén có chạm hình rồng, làm cho rượu ánh lên, lưu chuyển vô chừng, giống như là vật sống vậy.
“Rượu là rượu ngon, chén cũng là chén đẹp” Tiêu Bố Y khen một tiếng.
Lão ẩu lặng lẽ cười, giơ một chén lên, “Vậy ngươi phải uống cho tốt mới được. Ta ở chỗ này hơn mười năm… hôm nay mới cùng người khác uống một chén”.
Bà nâng chén rượu lên, ngóng nhìn Tiêu Bố Y. Văn Vũ Chu lại kêu lên một tiếng: “Cô mẫu…”
Lão ẩu khoát khoát tay, “Vũ Chu. Ta không sao đâu, ngươi cũng uống một chén đi”.
Bà nâng chén rượu uống một hơi cạn sạch, nước mắt đột nhiên chảy xuôi xuống, lẩm bẩm nói: “Đều nói Mã thần trừ việc hộ về hòa bình thảo nguyên, còn có thể trừ ác giúp thiện. Hôm nay ta muốn kể cho mã thần nghe một chyện cũ, không biết mã thần muốn có nghe… hay không?”