Câu nói của cô càng làm cho Lục Diệp Bằng nổi điên.Anh lập tức rảo bước chân đến thật nhanh, đưa tay nắm lấy cô kéo mạnh về phía anh,sau đó anh đưa chân đá thẳng Chí Huy vào cạnh giường.
Lục Diệp Bằng ôm chặt lấy Lam Lam, dịu dàng hỏi.
“Em có sao không? Có đau chỗ nào không?”
Lam Lam uất ức, nép thẳng vào người của anh.
“Cả người đều đau ê ẩm”.
Nghe xong, nét mặt của Lục Diệp Bằng trở nên lạnh lẽo,anh nhìn Chí Huy quát lớn.
“Cậu đang làm gì vậy? Có biết vợ tôi đang bị thương không?”
Chí Huy đau đớn, nhưng nghe câu nói của Lục Diệp Bằng xong,anh liền trở nên giận dỗi gào lên.
“Tôi là đang bị vợ của cậu đánh đấy!”Dứt lời,anh bước đến gần Lam Lam,vặn vẹo cổ mình “Này….! Nhóc con,em quá lắm rồi, hôm nay vì người khác mà ra tay với anh.Vậy thì,anh sẽ cho cưng một bài học”.
Nói hết câu,Chí Huy lập tức vồ đến định bắt lấy Lam Lam.Vậy mà anh vừa mới đưa tay ra, đã bị Lục Diệp Bằng chụp lấy.
Lục Diệp Bằng buông Lam Lam ra,sau đó bẻ lấy cổ tay của Chí Huy ấn chặt lên giường, nghiến răng nói.
“Muốn chết thì cứ động vào một sợi tóc của vợ tôi đi….Lục Diệp Bằng này cũng không nể tình bạn bè mà tiễn cậu một đoạn”.
Nét mặt Chí Huy tràn đầy phẫn nộ, gào thét lên.
“Hai người đúng là trời sinh một cặp…. Độc ác như nhau”.
Lam Lam nhịn không được,tiến lên đưa tay xách tai Chí Huy lên, lớn tiếng.
“Anh nói cái gì….. Người độc ác chính là anh”.
“Anh sao…..Anh làm gì mà em đối xử với anh như vậy! Lam Lam,anh luôn đối xử tốt với bé mà bé đối xử anh tệ quá đi”. Chí Huy tỏ vẻ uất ức.
Chí Huy càng nói càng khiến tâm trạng của Lục Diệp Bằng liền trở nên bực bội,anh đè mạnh đầu Chí Huy xuống giường, quát lớn.
“Kêu ai là bé, cái tên này….”
Mặc dù Lục Diệp Bằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cái tên Chí Huy này năm lần bảy lượt hành động lỗ mãng với Lam Lam như thế,đương nhiên cậu ta phải có một bài học nhớ đời.
Ngay lúc căn phòng còn đang hết sức căng thẳng thì bên ngoài đã có người mở cửa vào.
Người bước vào phòng chính là Thi Thi cùng với Giang Thâm.
Họ khá ngạc nhiên khi cảnh tượng trong phòng như đang xảy ra một trận đấu của hai người đàn ông đang giành lấy một cô gái.
Lúc này,Lục Diệp Bằng và Lam Lam mới chịu buông tha Chí Huy ra.
Chí Huy vừa thả ra,nhanh chóng hít lấy không khí,tay chân cũng lập tức cử động gần như anh vừa mới được giải thoát từ hai cặp vợ chồng này.
Thi Thi không quan tâm trong phòng này đang xảy chuyện gì, cô đưa mắt nhìn Lam Lam lạnh lùng lên tiếng.
“Đến giờ em phải đi chụp CT rồi,mau chuẩn bị đi”.
Lục Diệp Bằng nghe xong, có chút sững sốt,bèn nhìn Thi Thi hỏi.
“Chị Thi Thi! Sức khỏe Lam Lam có vấn đề gì sao? Tại sao phải chụp hình.”Giọng điệu anh sốt ruột mang đầy sự lo lắng cho cô.
Lam Lam vừa định lên tiếng trấn an anh, thì cô đã bị Thi Thi nhanh chóng cướp lời.
“Cũng vì mấy người nhà họ Lục các người mà em gái của tôi mới bị như vậy, cậu còn hỏi nữa sao?”
Nói dứt câu,Thi Thi đã bước đến nắm lấy tay Lam Lam dẫn cô đến căn phòng chụp hình CT.
Lục Diệp Bằng đứng bất động mấy giây, chỉ đến khi Lam Lam đi ra đến cửa.
Lúc này,Lam Lam bỗng quay đầu lại nhìn anh, cô nở một nụ cười thật tươi khẽ nói.
“Em không sao đâu…. Chỉ là khám tổng quát một chút, rồi em sẽ được xuất viện.Chồng yêu! Hãy yên tâm”.
Lục Diệp Bằng nhìn Lam Lam bằng ánh mắt đau lòng.Cảm giác đau đớn đang từ từ chảy vào trong trái tim của anh.Chẳng hiểu sao,anh cảm giác như lúc này cô lại đang rời xa anh,nó giống đến mức mà anh có thể tưởng tượng, cô đang bước vào phòng phẫu thuật giống như hai năm trước để giựt lấy sự sống của mình.
Thi Thi nói không sai.Kể từ ngày cô về làm vợ anh đến giờ, có lúc nào cô sống một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc và yên ổn không? Những tổn thương mà cô gánh chịu cũng chẳng phải là do một tay anh tạo ra hay sao….
Những suy nghĩ trong đầu, khiến Lục Diệp Bằng không nhịn nổi liền cất bước thật nhanh đuổi theo cô.
Còn Chí Huy,anh ta cũng đã biến mất từ khi Thi Thi và Giang Thâm xuất hiện.
Anh bước ngoài đã ngay lập tức lần mò đến căn phòng của Bella đang ở.
Anh muốn xem là ai đang ở bên cạnh chăm sóc cho cô?
******
Khi Lam Lam đã mặc xong bộ đồ mà bác sĩ đã chuẩn bị cho cô để vào bên trong và đang nằm trên giường chuẩn bị được đẩy vào phòng thì lúc này Lục Diệp Bằng đã chạy đến.
“Đợi tôi một chút!”
Sau đó,Lục Diệp Bằng cúi người xuống nắm lấy bàn tay của Lam Lam.
“Anh sẽ đợi em bên ngoài,em đừng sợ….Anh sẽ luôn ở bên cạnh em”
Lam Lam mỉm cười, đưa tay ôm lấy má của anh nhẹ nhàng đáp.
“Em chỉ vào đó rồi sẽ ra ngay….Anh đừng lo lắng quá!”
Lục Diệp Bằng khẽ gật đầu,sau đó cúi đầu xuống thật thấp hôn lên trán của cô.
Chưa dừng lại ở đó, lúc này anh lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ đưa đến trước mặt của cô.
Lam Lam hiếu kỳ.
“Đây là gì?”
“Là chiếc nhẫn mà anh đã đặt làm nó ở Nam Phi” Nói rồi,anh liền mở ra.
Chiếc nhẫn kim cương sáng choá phản chiếu rất nhiều cặp mắt xung quanh.Ánh mặt Lam Lam trở nên sáng rực khi thấy viên kim cương bên trong lại quá to, nó còn to hơn chiếc nhẫn cưới khi anh đã trao cho cô lúc đám cưới.
Lục Diệp Bằng nâng bàn tay cô lên cao,sau đó từ từ đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô.
Nhưng có vẻ nét mặt Lam Lam đã thay đổi, cô xụ mặt xuống , miệng lẩm bẩm.
“Anh nói là sẽ cầu hôn bất ngờ…. Vậy đây là màn cầu hôn bất ngờ sao? Chẳng vui tí nào”.
Nhìn nét mặt hờn dỗi của vợ,Lục Diệp Bằng chỉ biết lắc đầu cười trừ,anh đưa tay véo nhẹ mũi cô liền nói.
“Đây chỉ là đặt cọc trước em của anh thôi mà…! Đề phòng cho ai đó đến ngày đó lại bỏ trốn thì sao?”
Lam Lam bỗng chốc suy tư.
“Vậy là không phải cầu hôn sao? Vậy anh đeo nhẫn này cho em có phí lắm không?” Cô đoán chừng giá tiền của chiếc nhẫn này nhất định sẽ rất cao.
“Không! Chiếc nhẫn cưới sau này còn quý giá hơn chiếc nhẫn này rất nhiều… Em hãy xem như đây là quà anh tặng cho em đền bù những tổn thương mấy ngày qua mà em phải chịu đựng đi”.
Đến lúc này,Lam Lam đã thở phào nhẹ nhõm, cô còn tưởng anh cầu hôn cô bằng cách thức này nữa chứ.
Đôi mắt Lam Lam bất chợt rưng rưng vì câu nói của anh.
“Em yêu anh quá đi!”Ngay sau đó,Lam Lam mỉm cười hạnh phúc, đưa tay kéo đầu anh xuống không ngại trước mặt mọi người chủ động hôn lên môi của anh.
Lục Diệp Bằng cũng nhanh chóng đáp lại nụ hôn của cô, cả hai đều khiến mọi người phải ngại ngùng nhìn cảnh tượng hai người thân mật như thế này.
Một lát sau,Lục Diệp Bằng buông Lam Lam ra để cô đi vào bên trong.Nhưng anh không hề rời khỏi, cô ở trong đó bao lâu, thì anh cũng đứng bên ngoài thời gian đó,đợi chờ cô.