“Ra tay đi!” Văn Hải cười nhạt nói.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói sang sảng vang lên.
“Khoan đã!”
Giọng nói này thốt lên, mọi người đều nhìn về hướng âm thanh phát ra.
Chỉ thấy một bóng dáng xinh đẹp có phần lảo đảo đi tới.
“Cô Liễu Như Thi ư2” Có người đã nhận ra rồi.
“Vậy có nghĩa là, Dược Vương tiền bối cũng tới rồi à?”
Tiếng hô kinh ngạc lại vang lên.
Mọi người đều nhìn về phía cửa, chỉ thấy một bà già lê tắm thân còng đi tới.
Người này vừa xuất hiện, Minh Vũ và Văn Mạt Tâm đã đứng cả dậy.
“Dược Vương tiền bối cũng đến rồi sao?”
“Dược Vương tiền bối, vậy mà ngài cũng tới tham gia hôn lễ của cháu nhà tôi sao? Thật đúng là khiến Sùng Tông Giáo chúng tôi vẻ vang lắm thay! Nào, mời ngồi ạ!” Văn Mạt Tâm tươi cười đi lên, muốn đỡ Dược Vương.
Nhưng… Dược Vương lại lắc lắc đầu, bình tĩnh nói: “Thực không dám giấu, bà già này vốn tới để tham dự hôn lễ của Văn Hải, nhưng thần y Lâm đứng ở đây, e rằng bà già này chỉ có thể đứng một bên xem thôi. Lúc cần thiết, bà già này vẫn sẽ đứng về phía thần y Lâm. Xin thứ lỗi.”
“Cái gì?”
Mọi người ð lên.
“Thần y Lâm, đừng như vậy nữa, anh mau đi theo tôi đi.
Bà ngoại sẽ bảo vệ anh chu toàn mà. Đừng đấu với bọn họ nữa!” Cánh tay nhỏ của Liễu Như Thi nhẹ kéo góc áo Lâm Dương, thấp giọng nói.
Lời nói của cô nhẹ nhàng như nước, nhưng sự nôn nóng ẳn chứa trong đó lại có thể nghe ra được rất rõ ràng.
“Cô Liễu đây sao? Chúng ta cũng xem như đã gặp mặt nhiều lần rồi. Cảm ơn ý tốt của cô, nhưng hôm nay Lâm Dương đã đến rồi thì không phải chỉ chạy đến đây để dọa nạt người khác đâu!”
Lâm Dương bình tĩnh nói, sau đó vung tay lên.
Viu viu viu vu…
Một số lượng lớn châm bạc từ túi châm bên hông anh bay.
ra, cắm lên hai tay hai chân anh.