Anh quay đầu nhìn, là Bạch Thư Hân.Hôm nay cô xin nghỉ, về trường tìm thầy phụ đạo có chút việc.Cô xử lí xong việc rồi, tùy tiện đi thăm Hứa Minh Tâm một chút, vậy mà lại gặp Ngôn Hải ở đây.Anh ta sao lại ở đây? Đang đợi Minh Tâm à?
Bây giờ vẫn là giờ học, anh ta đến không đúng lúc rồi.“Ngôn Hải, anh đến tìm Minh Tâm à? Có thể âm thầm vào đấy”
“Không cần, anh đến tạm biệt thôi, một giờ sau bay rồi.”
“Lần trước tụ họp không phải nói vẫn còn một tuần nữa sao? Sao lại nhanh như vậy, hôm nay đã đi rồi sao?”
“Bởi vì tạm thời thay đổi lịch trình”
“Vậy em giúp anh gọi Minh Tâm ra nhé.”
“Không cần đâu, anh không thích bầu không khí ly biệt lắm, có chút phiền, anh đến xem em ấy một chút là được rồi.
“Như vậy à, em hiểu rồi.” Bạch Thư Hân rủ mắt xuống và nói.
Ngôn Hải cũng ko nói thêm gì nữa liền rời đi. Anh ta đi đến phòng chờ, đợi đến phút cuối cùng, cho đến khi loa thông báo không ngừng nhắc nhở, anh mới di chuyển.
Đúng lúc này điện thoại của anh chợt có chuông, là một số máy lạ gọi đến, anh do dự một lúc mới nghe điện, một giọng nói trầm khàn từ bên kia truyền đến.
“Tôi biết anh không muốn rời khỏi thủ đô vì nơi đây có người con gái mà anh yêu thương nhất. Tôi có thể giúp anh, giúp anh có được cô ấy!”
“Anh là ai?” . Được copy tại — TRUМ trцyen.v n —
Ngôn Hải nhíu mày, rốt cuộc là ai mà có thể nói ra những lời kiên định như vậy?
“Anh không cần biết tôi là ai, anh chỉ cần biết là tôi đang giúp anh, toàn tâm toàn ý muốn giúp đỡ anh.”
Giọng nói đó giống như là phát ra từ dưới địa ngục vậy, nghe rất ma mị. Ngôn Hải nghe xong đôi mày càng nhíu chặt hơn. “Tôi biết là anh không muốn rời đi, chỉ cần anh muốn, tôi có thể giúp anh ở lại, bảo vệ cô gái anh yêu”
