“Uỳnh!”
Giây tiếp theo, một quyền của Đông Phương Nguyên đánh trúng ngực lão Cửu, mà đòn tấn công của lão Cửu còn chưa chạm tới người đối phương, thân thể loạng choạng lùi lại bảy, tám bước.
Chỉ một chiêu đã phân rõ cao thấp!
Sắc mặt Dương Thanh đã trở nên khó coi vô cùng, dẫu sao lão Cửu cũng chỉ mới tới cảnh giới Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, đấu với cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ gần như không có bất kì hi vọng chiến thắng nào.
Hơn nữa, dù lão Cửu có thể đánh bại cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ này thì cũng có được gì?
Bên phía Hoài thành chủ còn rất nhiều cao thủ mạnh hơn, dù lão Cửu có thể đánh bại những cao thủ này thì vẫn còn một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong là thành chủ Hoài Thành.
Ngay cả khi ở thời kì mạnh nhất, lão Cửu cũng không phải là đối thủ của thành chủ Hoài Thành.
Lão Cửu liều mạng đánh trận này hoàn toàn chỉ vì muốn bảo vệ anh mà thôi.
Giờ khắc này, đáy lòng Dương Thanh chợt bừng lên một ngọn lửa hừng hực.
Ngọn lửa này đã đốt cháy lên nỗi phấn nộ tột cùng trong anh.
Anh siết chặt nắm tay, tròng mắt đỏ rực như nhuộm máu, không có lấy một tia cảm xúc.
“Uỳnh uỳnh uỳnh!”
Lão Cửu vẫn còn đang điên cuồng giao đấu với Đông Phương Nguyên, chỉ tiếc, sự chênh lệch về cảnh giới khiến lão Cửu hoàn toàn không có phần tháng, lực công kích của Đông Phương Nguyên vô cùng mạnh mẽ, chỉ trong mười giây ngắn ngủi đã đánh trúng lão Cửu mấy đòn cực nặng.
“Đủ rồi!”
Dương Thanh bỗng gần lên một tiếng, hai mát ghim chặt lấy thành chủ Hoài Thành, nói: ‘Chớ làm khó người bên cạnh tôi, tôi đi với ông!”
Lão Cửu nghe Dương Thanh nói thế, sắc mặt lập tức thay đổi, ngay thời khắc phân tâm ấy, ông lão đã bị Đông Phương Nguyên đánh bay ra ngoài.
“Dương Thanh, không thể thỏa hiệp! Một khi cậu đi với ông ta, cậu chỉ còn một đường chết!”