Cô dường như đã quên mất công việc của mình là làm cái gì.
Mới vừa nói chuyện điện thoại xong, cô vừa xoay người, thiếu chút nữa đụng vào trong lòng người đàn ông, hơi thở nam tính mát lạnh quen thuộc quanh quẩn ở chóp mũi, cánh mũi cô chua xót, theo bản năng lui về phía sau.
Một giây sau, cô bị người đàn ông đè lên thân xe, đầu anh cúi xuống.
Mắt thấy môi anh sắp dán vào cô, Ngôn Lạc Hi kháng cự nghiêng đầu đi, môi mỏng của anh rơi vào trên mặt cô, trái tim tựa như bị con nhím đốt một chút, đau đến co rút lại.
“Không muốn tôi chạm vào?” Lệ Dạ Kỳ hai tay chống hông cô, trong mắt tràn đầy tức giận. .
Ngôn Lạc Hi nhìn xích đu xa xa, cô thấp giọng nói:”Em rất mệt mỏi”
“Mệt mỏi? “Lệ Dạ Kỳ nheo mắt lại cúi người, khẽ ngửi hơi thở trên người cô, trộn lẫn mùi nước hoa đàn ông nhàn nhạt khiến anh ghen tị đến phát cuồng.
Cô nam quả nữ chung ở cùng một chỗ, trở về nói với anh mệt mỏi, anh phải hiểu thế nào?
“Ngôn Lạc Hi, qua đêm ở nhà đàn ông, em đã hỏi qua tôi chưa?” trong lòng Lệ Dạ Kỳ thiêu đốt một phen lửa giận, muốn hủy thiên diệt địa.
“Không có”.
Ngôn Lạc Hi nói xong, lập tức lại cười khổ.
“Tại sao em phải giải thích với anh? Anh còn cùng Lệ Du Nhiên tình tình tý ý, các người tái hợp rồi, em còn không phải ra đi trong êm đẹp sao?”
Sắc mặt Lệ Dạ Kỳ khó nhìn tới cực điểm:”Tôi hiện tại nói em, em đừng có kéo Du Nhiên vào”
Ngôn Lạc Hi nghe anh bảo vệ Lệ Du Nhiên, cô mệt mỏi đến cực hạn, hai tay để ở trên ngực, thản nhiên nói:”Em không muốn cãi nhau với anh, anh có người mình trân trọng em cũng có tình bạn muốn quý trọng”
Cô vừa đứng thẳng người, lại bị anh ấn trở lại trên xe, lưng cô đụng vào nắm cửa, đau đến toàn thân run rẩy, cô ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm, đáy mắt quanh quẩn sương mù, “Anh rốt cuộc muốn làm gì?”
“Hai người tối hôm qua đã làm cái gì, anh ta có chạm vào em không? Chạm vào chỗ nào hả?” Bàn tay Lệ Dạ Kỳ thô bạo trên cơ thể cô, không có một chút nhẹ nhàng, thậm chí mang theo ý xúc pham
Ngôn Lạc Hi vô cùng đau đớn, ngay cả một chút tin tưởng anh cũng chưa từng cho cô.
Trong lòng đau giận đến mức tận cùng, tay anh càng ngày càng dò tới nơi nguy hiểm, cô dùng sức đẩy tay anh ra, hốc mắt đỏ đến mức dường như giây tiếp theo sẽ chảy máu.
“Lệ Dạ Kỳ, chúng ta ly hôn đi”
Lệ Dạ Kỳ lui ra hai bước, khó có thể tin nhìn cô:”Em nói cái gì?”
“Ly hôn đi, anh cùng Lệ Du Nhiên đã hợp lại, như vậy tôi cũng không cần chen chân giữa các ngươi.”
Ngôn Lạc Hi gầm nhẹ ra tiếng, vốn tưởng rằng nói ra miệng, trong lòng sẽ thoải mái hơn một chút, lại không nghĩ tới càng lúc càng đau, đau đến cả trái tim đều muốn bạo liệt mở ra.
Tối hôm qua, ở trước mặt toàn quốc người xem, mặc dù là một cái trò chơi, nhưng cô lại có tâm ý muốn công khai tỏ tình với anh.
Nhưng khi giọng nữ mềm mại kia xé gió mà đến, Lệ Du Nhiên nói với nàng “Ngôn Lạc Hi, rời khỏi Nhị ca đi, tôi và anh ấy đã tái hợp lại rồi”
Trong nháy mắt kia, cô bị đánh cho chạy trối chết không có sức mạnh, đi phản bác lời cô ta.
Cho tới giờ, cô đều hoảng loạn, sống trong sự tự ti bị anh vứt bỏ, khi ngày này tới mới biết mình lún sâu bao nhiêu?
Cả đêm khóc rống trầm tư, cuối cùng nghĩ tới khả năng này, ly hôn nhất định ly hôn,
hôn nhân thống khổ như vậy, cô đã không còn động lực kiên trì nữa.
Có lẽ buông tay, mới là lối thoát duy nhất!
“Ngôn Lạc Hi, ai cho em can đảm đề nghị ly hôn, hả?”
Lệ Dạ Kỳ tức tưởi, cô biến mất một đêm, trở về còn đòi ly hôn với anh, làm sao làm sao anh chấp nhận được?
Ngôn Lạc Hi nắm chặt nắm đấm, không chớp mắt nhìn anh:”Cuộc hôn nhân này từ đầu không phải anh tình tôi nguyện bây giờ không thể duy trì được nữa, anh cần gì phải cố chấp không chịu buông tay?”
Lệ Dạ Kỳ nhìn bộ dáng quật cường của cô, hận không thể bóp chết cô:”Không phải em tình tôi nguyện, chứ là cái gì? Phu nhân, em nói cho tôi biết đó là cái gì hả?”
“Em không yêu anh, ở lại bên cạnh anh rất khó chịu, hãy buông tha cho em đi”
Ngôn Lạc Hi nói ra đoạn lời trái lương tâm này, trái tim cô đã đau đến cực hạn, không yêu sao? Rõ ràng đã yêu hơn sinh mệnh.