Doanh Sở không ngờ Quách Đạo hiểu rõ tín điều gia tộc vu y như vậy. Hắn khẽ mỉm cười nói: “Không tệ, ta tuy rằng chỉ là gia nô của Bùi thị, nhưng Doanh thị chúng ta ở lại Bùi gia, không chỉ là vì một tờ giấy bán thân. Thứ đó, chúng ta luôn luôn không nhìn ở trong mắt, lưu lại bất quá là vì báo ân. Bây giờ nàng đã hủy ước trước, như vậy ta cũng không cần tiếp tục bán mạng vì nàng.”
“Đây chính là càng yêu sâu đậm, sẽ càng hận sâu đậm sao?” Quách Đạo dứt khoát mỉm cười, ngữ khí nhẹ nhàng, bình tĩnh.
Sắc mặt Doanh Sở trắng nhợt, hắn chỉ cảm thấy chính mình toàn thân máu tươi đầm đìa, mà Quách Đạo còn không ngừng dùng lời nói khinh miệt như vậy sát muối lên vết thương của hắn. Doanh Sở rốt cục cũng nói: “Nếu ngũ công tử tín nhiệm ta, ta đồng ý thay ngươi chỉ chứng người kia.”
Quách Đạo nhíu mày nói: “Ngươi có điều kiện gì?”
Doanh Sở cười, thản nhiên nói: “Ngũ công tử quả nhiên thông minh, kỳ thật điều kiện của ta cũng không phải quá phận, chỉ hi vọng đến thời khắc mấu chốt, ngươi có thể đem người kia giao cho ta xử trí.”
Quách Đạo nhìn Lý Vị Ương một cái, thấy nàng không có ý phản đối, nắm thời cơ nói: “Tốt, ta làm chủ đáp ứng cho ngươi.” Hắn chỉ muốn đả đảo Bùi hậu, sinh tử đối phương cũng không liên quan tới hắn.
Từ đầu tới cuối, Lý Vị Ương lẳng lặng nhìn Doanh Sở, luôn không lên tiếng. Nàng như là đang quan sát Doanh Sở, cũng như phán đoán tính chân thực từ lời nói của hắn.
Doanh Sở có điều phát hiện, hắn quay đầu nhìn Lý Vị Ương nói: “Ta thấy Quách tiểu thư chẳng hề tín nhiệm ta, không ngại, ta sẽ khiến cho các ngươi tín nhiệm.”
Lúc này trong phủ thái tử, sắc mặt hắn vui sướng vào cửa, Lãnh Liên vội vàng đi lên nghênh đón, mỉm cười nói: “Điện hạ hôm nay rạng rỡ, không biết có hỉ sự gì?” Bây giờ, Lãnh Liên sớm đã không phải thị thiếp hèn mọn, trải qua một phen giáo huấn lần trước, thái tử phi rốt cuộc cũng không dám tùy tiện khai đao với nàng, ngược lại nàng ta còn tự mình đi đến biệt viện đem Lãnh Liên dẫn về, để lấy lòng thái tử. Nhưng làm như vậy, kết quả không thể nghi ngờ chính là dẫn sói vào nhà, thái tử phi vốn còn có thể ở trong phủ làm một chính thê cao quý, nhưng Lãnh Liên tới, thái tử từ đầu đến cuối ngay cả nhìn cũng không nhìn nàng một cái.
Nghe thấy Lãnh Liên nói như thế, thái tử bắt lấy tay của nàng, tươi cười đầy mặt mà nói: “Là hỉ sự, đại hỷ sự! Nàng nghe ta sẽ nói cho nàng.”
Chờ đến khi thái tử đem toàn bộ mọi chuyện cao hứng kể lại, Lãnh Liên vẫn chưa lập tức lộ ra vẻ vui thích: “Nói như vậy, Doanh Sở là triệt để mất tích?”
Thái tử cười to nói: “Đúng vậy, cẩu vật này rốt cục cũng không thể lắc lư trước mắt ta nữa, trong lòng ta cũng thư thái hơn nhiều!”
Bởi vì Lý Vị Ương làm việc giữ bí mật, Lãnh Liên chẳng hề biết Doanh Sở nằm trong tay ai, mặt mày không khỏi có chút lo âu nói: “Nhưng điện hạ, Doanh Sở này không thể vô duyên vô cớ mất tích, hay là hắn đang lặng lẽ trốn đi nơi khác, có toan tính khác?”
Điều này có liên quan đến một chuyện, bởi vì để mất Doanh Sở, sát thủ thái tử phái đi không thể phục mệnh, đành phải nói Doanh Sở bị trọng thương, mặt khác còn bị một nhóm người đuổi giết, nhất định là dữ nhiều lành ít. Thái tử bởi vì có được cái gọi là nhược điểm của Doanh Sở, luôn đối với chuyện này tin tưởng không nghi ngờ, bây giờ bị Lãnh Liên nói như vậy, sửng sốt, lập tức nói: “Không, chuyện này không thể. Tuy rằng ngày đó ta phái sát thủ đi, không thể đem thi thể của hắn mang về, nhưng này cũng là do kẻ thù của hắn quá nhiều, mới khiến hai nhóm người đụng nhau. Đã đối phương cũng không phải có ý muốn cứu hắn, hắn rơi vào trong tay người ta dứt khoát cũng không có kết quả tốt. Liên nhi nàng có điều không biết, Doanh Sở này nhiều năm trôi qua như vậy, đã làm không biết bao nhiêu chuyện ác, kết xuống bao nhiêu cừu địch, ngoại trừ ta ra, người muốn tánh mạng hắn khắp nơi đều có!”
Lãnh Liên nghe thái tử nói như vậy, trên mặt cười nhẹ, nhưng trong mắt lại cất giấu hoài nghi: “Kia… Hoàng hậu nương nương lại có phản ứng gì?”
Thái tử sửng sốt: “Mẫu hậu? Nàng tất nhiên là rất phẫn nộ, phái người tìm kiếm bốn phía cũng không thu hoạch được gì. Cho nên ta phán đoán nếu không phải đối phương đem Doanh Sở giấu đi, thì đó chính là Doanh Sở sớm đã bị giết.”
Lãnh Liên lại chẳng hề tin tưởng Doanh Sở sẽ chết dễ dàng như thế, nàng thấp thoáng cảm thấy thái tử lúc trước không phải dễ tin như thế, nhưng lần này là do kiềm chế trong thời gian dài, cho nên rất nóng vội, nàng mở miệng nhắc nhở: “Điện hạ đừng quên, Doanh Sở kia là Bất Tử Chi Thân.”
Thái tử cười ha hả: “Cái gì mà Bất Tử Chi Thân? Nhược điểm của hắn bất quá chính là ở bên ngực phải mà thôi, lại có bí mật gì chứ.”
Nghe thái tử khẳng định như vậy, Lãnh Liên liền thay đổi sắc mặt: “Điện hạ nói thật sao?”
Thái tử kéo nàng vào trong lòng, đặt ở trên đùi, nhu tình mật ý mà nói: “Tiểu mỹ nhân của ta, nếu người khác hỏi ta, ta nhất định sẽ không nói cho hắn, nhưng là nàng, ta sẽ không giấu diếm.”
Lãnh Liên làm như thở dài nhẹ nhõm một hơi, cười nói: “Kể từ bây giờ, điện hạ có thể gối đầu cao mà ngủ, không cần lo nghĩ gì nữa.”
Nhưng tươi cười trên mặt thái tử chậm rãi dừng lại: “Ta vốn nghĩ là thu dọn xong Doanh Sở, ta có thể chiếm một chỗ nhỏ nhoi bên cạnh mẫu hậu, nhưng hiện tại nhìn thấy không có Doanh Sở, cũng chẳng có gì thay đổi cả.”
Thấy tâm tình hắn không vui, Lãnh Liên vội nói: “Điện hạ, thu dọn được Doanh Sở phải cao hứng mới phải, ngài lại có chuyện gì không như ý sao?”
Thái tử không khỏi cắn răng nói: “Nàng là không biết, mẫu hậu gần đây tâm tình rất là không tốt, thường xuyên lấy ta ra trút giật, câu nào cũng nói ta đừng làm chướng mắt nàng, hiện tại ta hoàn toàn không biết nên lấy lòng nàng ra sao.”
Lãnh Liên lại cười nói: “Điện hạ không phải mới đưa một người đi đến bên cạnh nương nương sao, hiện tại hắn còn chưa phát huy được tác dụng gì, đợi qua mấy ngày nữa, nương nương càng thêm sủng hạnh hắn, thế cục liền sẽ xoay chuyển. Điện hạ nếu muốn khiến cho nương nương vui vẻ, không ngại vì nàng thi công một tòa cung điện, dùng để nghỉ mát.”
Thái tử nghe đến đó, lại có chút ngây người, sau đó hắn nghĩ đến Bùi hậu ở vùng ngoại ô của Đại Đô đích xác là có một tọa Thúy Hoa điện dùng để nghỉ mát, chỉ là Thúy Hoa điện thật sự rất nhỏ hẹp, nếu có thể xây dựng thêm một phen chắc hẳn Bùi hoàng hậu cũng sẽ rất cao hứng, như thế nào lúc trước mình lại không nghĩ đến chứ? Hắn khẽ gật đầu, cười hôn lên khuôn mặt mềm mại của Lãnh Liên một cái, rồi nói: “Nói đúng lắm, mẫu hậu biết tất nhiên sẽ vui vẻ.” Sau đó, hắn nhìn bốn phía đánh giá một chút, mới nói: “Bích An viện này thật sự là quá mức nhỏ hẹp, đã ủy khuất nàng rồi.”
Lãnh Liên mỉm cười nói: “Điện hạ lại nói đùa, thiếp bất quá chỉ là một thị thiếp vô danh, có thể ở lại nơi này vẫn là do thái tử phi ân điển.”
Thái tử ôm chặt nàng, nói: “Ta hận không thể đem vị trí thái tử phi thưởng cho nàng! Chẳng qua tình thế hiện nay đặc thù, ta tạm thời không thể phong nàng làm trắc phi, thấy nàng biết điều như vậy, ta cũng không được dễ chịu!”
Lãnh Liên tươi cười càng thêm nhu mỹ: “Xem thái tử nói, thiếp ngược lại không lưu ý đến danh xưng ấy, cùng lắm cũng chỉ thay đổi tên gọi, chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với điện hạ, cho dù làm nô tì cũng còn hơn chút hư danh kia. Bất quá điện hạ, trong phủ này là do thái tử phi làm chủ, lúc ngài tới chỗ này, sợ là thái tử phi nàng sẽ không thích…”
Thái tử cười lạnh một tiếng nói: “Cho nàng ta cũng không lá gan đó!”
Thái tử quả nhiên thật lòng muốn phong Lãnh Liên làm trắc phi, chỉ vì nữ tử này chẳng những tri tình biết điều, còn thường xuyên có thể vì hắn đưa ra một số chủ ý hoàn hảo đúng chỗ. Cùng ngày hôm đó, hắn liền hướng thái tử phi đề xuất muốn phong Lãnh Liên làm trắc phi. Thái tử phi đã nhịn lại nhịn, cuối cùng nhịn không được, nói: “Lãnh Liên này đích xác là mỹ mạo vô cùng, đừng nói là điện hạ, ngay cả ta cũng vô cùng động tâm. Về lý lẽ, thái tử thích kia nữ nhân, có thể thưởng tứ gì điện hạ có thể toàn quyền làm chủ. Nhưng điện hạ đã tới hỏi ý tứ của ta, chứng minh điện hạ còn để ý vị trí thái tử phi này, ta liền nhiều lời nói một câu, Lãnh Liên hầu hạ thái tử rất tận tâm, bình thường cũng rất biết điều, điện hạ sủng ái nàng nhiều hơn một chút cũng không có người dám nói nữa chữ, nhưng xuất thân của nàng thập phần đặc biệt, cho tới bây giờ chúng ta cũng không rõ nàng đến tột cùng là có thân phận như thế nào, cho nên…”
Thái tử nghe vậy sắc mặt hơi đổi, lại nghe thấy thái tử phi tiếp tục nói: “Nếu là nữ tử tầm thường cũng thì thôi, mà nàng hình như còn có chút vướng mắc với Đại Lịch. Những Trắc phi bên cạnh Điện hạ, Diêu trắc phi xuất thân thế gia chiến công lừng lẫy, Đỗ trắc phi là do nương nương tự mình tuyển định cho ngài, nàng vừa mới có mang thai. Ngay cả Lư trắc phi… Cũng đã sinh hạ Lân nhi cho ngài. Các nàng ấy đều có đầy đủ thân phận cùng địa vị mới có thể đi lên vị trí trắc phi, dám hỏi điện hạ một câu, Lãnh Liên như vậy – một người không hề có bối cảnh cùng gia thế, nữ tử không có công lao, không có gì hết làm sao có thể đi lên vị trí trắc phi? Điện hạ muốn phong cấp cho nàng, vậy thì phải đối mặt với những lời dèm pha, dị nghị, nếu không đem nàng nâng lên càng cao, tương lai cũng sẽ rơi càng mạnh! Ta không phải ghen tị, chỉ vì nghĩ cho nàng ta mà thôi!”
Thái tử nghe đến đó, sớm đã phẫn nộ bừng bừng, hắn hận không thể hung hăng ném cho thái tử phi một bạt tai. Nhưng thái tử phi dù sao thân phận đặc thù, thái tử cưỡng ép đè nén phẫn nộ, cười lạnh lẽo: “Ngươi không cần nhiều lời, chuyện này tự ta sẽ làm chủ.” Nói xong, hắn đã phất tay áo rời đi. Nhưng còn chưa đi đến cửa liền nghe thấy thái tử phi cất cao giọng nói: “Điện hạ, ta khuyên ngươi không cần nghĩ đến chuyện xin chủ ý của mẫu hậu. Nếu ngươi dám đến trước mặt người nói lại chuyện này, sợ là sẽ bị mẫu hậu mắng chửi té tát!”
Nghe bốn chữ này, thái tử càng thêm nổi giận đùng đùng, phất tay áo nhanh chóng rời khỏi.
Thái tử phi nhất thời phẫn nộ dâng lên, hoàn toàn nghẹn ở trong cổ họng. Cuối cùng tỳ nữ bên cạnh đi lên đỡ nàng, nói: “Nương nương ngài cần gì phải tức giận với thái tử?”
Thái tử phi chỉ về phía thái tử vừa rời khỏi, các ngón tay đều đang run rẩy: “Từ khi bị nữ nhân kia dụ dỗ, người khác hắn cũng chẳng quan tâm, không cần nói đến chính phi như ta, ngay cả những muội muội ngày xưa được sủng bây giờ cũng nhìn không thấy bóng dáng của hắn! Bây giờ lại còn muốn sắc phong con hồ ly tinh kia, nàng ta là cái thứ gì, đã không có xuất thân, tuổi so với người khác cũng lớn hơn, rốt cuộc nơi nào có mị lực như vậy đây?” Nàng nói những lời này là tuyên bố toan ý mười phần, lại mang mười phần hận ý.
Tỳ nữ vội vàng cúi đầu, không dám nói thêm nữa.
Ngay ngày hôm đó Thái tử liền tiến cung. Lúc hắn đi tới, thái giám Thường Đức đang làm chải chuốt, dùng dầu bôi tóc xoa lên mái tóc dài óng ánh kia của Bùi hậu, mái tóc nàng thật dài, sáng long lanh chói mắt, mềm mại như tơ lụa. Thái tử khom người nói: “Mẫu hậu, nhi thần có một yêu cầu quá đáng.”
Bùi hậu lướt mắt nhìn hắn, nhẹ nhàng nói: “Đã biết là yêu cầu quá đáng, thì không cần nhiều lời.”
Thái tử sửng sốt, vội vàng nói: “Nhi thần chỉ là cảm thấy Thúy hoa điện ở ngoại ô kia thật sự là quá mức nhỏ hẹp. Mẫu hậu hàng năm đi nghỉ mát, đều phải cắt giảm nhân thủ mới có thể sắp xếp đủ chỗ, người ở cũng không được thư thái, nhi thần muốn tu sửa lại một phen.”
Bùi hậu nghe vậy, giật mình, nói: “Tu sửa? Chẳng lẽ ngươi muốn sử dụng tiền tài trong quốc khố? Thôi đi, lúc đó sẽ khiến người khác mượn cơ hội này nói ngươi ở giữa kiếm lời bỏ túi riêng, đến lúc đó lại mang phiền toái đến cho ta.”
Thái tử vội vàng nói: “Không, mẫu hậu, lần này là tấm lòng hiếu thảo của nhi thần, sẽ dùng tiền của mình để tu sửa.”
Bùi hậu nhìn khuôn mặt nhi tử của mình trong gương, lại có chút kinh ngạc. Thái tử “rèn sắt khi còn nóng” nói: “Mẫu hậu, nhi thần là thật lòng, xin người đừng hoài nghi lòng hiếu thảo của nhi thần.”
Bùi hậu rốt cục cũng cười lên, kỳ thật chuyện thái tử tự mình ra tiền thay nàng giữ gìn, sửa chữa, xây dựng Thúy Hoa điện cũng không có gì quá phận, những ngự sử hà khắc kia cũng không có cái gì để nói.. Một là có thể biểu lộ được tấm lòng của thái tử, hai là lúc nàng đi nghỉ mát đích xác cũng cảm thấy Thúy Hoa điện kia quá sơ sài đi. Nghĩ đến đây, nàng hơi mỉm cười, nói: “Coi như ngươi còn có lòng hiếu thảo.”
Đây là lần khích lệ hiếm hoi từ Bùi hậu, thái tử trong lòng không khỏi phấn khích, càng thêm cảm kích Lãnh Liên. Hắn nhìn tâm tình Bùi hậu tựa hồ rất tốt, mới thấp giọng nói: “Mẫu hậu… Kỳ thật nhi thần còn có lời muốn nói.”
Bùi hậu liếc hắn một cái, tươi cười chau lại: “Vì thị thiếp kia trong phủ ngươi?”
Thái tử cả kinh, ngạc nhiên, sau đó không khỏi biến sắc, nói: “Chẳng lẽ là thái tử phi chạy đến bên cạnh mẫu hậu nói gì đó sao? Ả đố phụ kia!” Lúc hắn nói đến hai chữ “đố phụ” (hạng đàn bà có tính hay ghen ghét), trong con mắt mơ hồ hiện ra một chút nghiêm nghị.
Bùi hậu từ tốn nói: “Trên đời này, có nữ nhân nào có thể chịu đựng được sự lạnh nhạt của trượng phu, ta còn chưa hề chính mắt nhìn thấy. Thái tử phi nói việc này cũng không tính là quá phận, huống chi Lãnh Liên đích xác là xuất thân đặc biệt, giữ lại bên cạnh ngươi dĩ nhiên là cái tai họa. Nếu ngươi còn muốn sắc phong nàng làm trắc phi, không phải sẽ càng để người khác chỉ trích sao? Thị thiếp có thể trốn tránh ở trong phủ không để người khác biết, một khi sắc phong thì sẽ phải đi theo tham dự tất cả trường hợp, đây không phải chuyện đùa. Nếu để cho người khác biết Lãnh Liên chính là thái phi của Đại Lịch, mặt mũi của ta không phải sẽ mất hết giống ngươi sao?”
Sớm biết Bùi hậu sẽ không dễ dàng đáp ứng, ban đầu thái tử cũng chỉ nghĩ đến thử thời vận thôi, nghe đến đó vội vàng nói: “Vâng, mẫu hậu, nhi thần lỗ mãng.”
Bùi hậu nhìn mặt mũi tú mỹ của Thường Đức trong gương, cười lạnh nói: “Chuyện ngươi lỗ mãng, không chỉ có việc này!”
Nghe Bùi hậu nói chuyện luôn mang theo ngụ ý như vậy, tim hắn đập mạnh, nói: “Mẫu hậu, nhi thần không biết theo như người nói còn có chuyện gì?”
Bùi hậu lại chẳng hề hồi đáp, ngược lại nhíu mày, lạnh lẽo nói: “Ngày thường kêu ngươi chải đầu luôn luôn cẩn thận dè dặt, như thế nào hôm nay động tác lại thô lỗ như thế?”
Thường Đức lắp bắp kinh hãi, nhìn lên trên chiếc lược kia có một sợi tóc đen, hắn vội vàng quỳ rạp xuống đất, nơm nớp lo sợ mà nói: “Nương nương, nô tài có tội!”
Bùi hậu hừ lạnh một tiếng nói: “Lăn ra đi!”
Thường Đức không dám nhiều lời, hắn hầu hạ Bùi hậu thời gian tuy không dài, nhưng biết vị chủ tử này là người hỉ nộ vô thường, giờ phút này đột nhiên biến sắc không biết đang suy nghĩ gì. Hắn lặng lẽ lui xuống, đồng thời phân phó nữ quan trong điện cũng cùng nhau rời đi, đại điện chỉ còn lại Bùi hậu cùng thái tử. Bùi hậu nhìn bóng người mơ hồ trong gương đồng, tinh tế nhìn kĩ, mới nói: “Mẫu hậu tuổi đã lớn. Ngươi xem, tóc mai lại có sợi bạc.”
Thái tử rất ít khi nghe thấy Bùi hậu cảm khái, vội vàng nói: “Mẫu hậu tuổi không lớn, người nhìn tối đa chỉ hơn hai mươi tuổi!”
Bùi hậu quay đầu nhìn thái tử một cái, thần sắc cũng hơi động: “Xem ngươi, ngay cả lời hay ý đẹp đều không nói, hoặc nói ra cũng không khiến người khác vui vẻ. Nếu không có ta phù trợ, ngươi suốt đời chỉ có thể làm một thái tử, mới không là hòn đá kê chân cho người khác!” Nàng nhẹ nhàng đứng lên.
Thái tử có chút kinh hoảng mà nói: “Mẫu hậu, nhi thần thực không hiểu lời người nói đến tột cùng là có ý gì?”
Bùi hậu đột nhiên lạnh lùng nói: “Chuyện của Doanh Sở, ngươi đã tra ra được cái gì?”
Thái tử quỳ rạp xuống đất, nói: “Nhi thần đã tìm mọi cách để điều tra, nhưng đều không tìm được người đã bắt cóc hắn. Lúc trước hắn đã đắc tội không biết bao người, lần này lại không may như thế, xin mẫu hậu đừng quá thương tâm.”
Bùi hậu nghe đến đó, không khỏi cười lạnh mấy tiếng: “Tự ta đã biết người nào bắt hắn, chỉ là ta cũng muốn biết bọn hắn sẽ dùng phương pháp như thế nào để bức Doanh Sở mở miệng!”
Thái tử ngẩn ra, lập tức có chút lo lắng nói: “Mẫu hậu cảm thấy sẽ có người lấy Doanh Sở để đối phó chúng ta?” Trong lòng hắn càng thêm thấp thỏm, thấp thoáng cảm thấy chính mình dường như cao hứng quá sớm, đích xác, Doanh Sở biết rất nhiều bí mật của Bùi hậu, có lẽ hắn không nên giữ lại người này. Nghĩ như vậy, hắn không quên “mất bò mới lo làm chuồng”: “Mẫu hậu, nhi thần nhất định sẽ mau chóng tìm ra Doanh Sở, thu dọn hắn, chấm dứt hậu hoạn.”
Bùi hậu nhìn thái tử, thần sắc trào phúng: “Chỉ bằng ngươi?” Lời này của nàng rõ ràng chính là để lộ ra sự không tín nhiệm đối với thái tử.
Thái tử cũng không dám nhiều lời, chỉ nghiêm túc mà nói: “Xin mẫu hậu tin tưởng nhi thần một lần.”
Bùi hậu quơ quơ tay nói: “Chuyện khác thì không cần, trở về đem Thúy Hoa điện tu sửa hoàn hảo một phen đi, coi như cũng tính cho ngươi một lòng hiếu thảo.”
Thái tử khom người nói: “Vâng, mẫu hậu.”
Bùi hậu nhẹ nhàng thở dài, tiện tay cầm chiếc lược ở trên bàn trang điểm, thần sắc hờ hững mà nói: “Lý Vị Ương không phải là người dễ dàng lãng phí tài nguyên, Doanh Sở thật sự rất khó khăn mới rơi được đến tay người, ngươi nhất định sẽ lợi dụng hắn, vậy chúng ta cứ từ từ chờ xem.”